NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Thế Chiến Long - Chương 16 Ẩn tình năm đó

  1. Home
  2. Nhất Thế Chiến Long
  3. Chương 16 Ẩn tình năm đó
Prev
Next

Chương 16: Ẩn tình năm đó
Ông không dám.
Ba chữ vang lên bên tai, nhìn bộ dạng rơỉ lệ đầy mặt của Tó Viền Sơn, bất luận Khương Vô Danh hay là hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tò Thi Vận thì đều chết lặng.
Tại sao Tô Viền Sơn lại không dám?
Nếu Tô Viền Sơn không dám, tại sao giờ lại xuất hiện ớ đây?
“Phù…. Ông biết, trong lòng mọi người có rất nhiều sự nghi ngờ, ông sẽ giải đáp từng việc một”.
Khi ba người Khương Vô Danh đang nghi ngờ, Tô Viền Sơn lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, khiến cho cảm xúc bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Tất cả mọi việc bắt đầu từ 12 năm trước”.
Lần này, ba người Khương Vô Danh, Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đều im lặng.
“12 năm trước, Thế Vinh qua đời do sự cố ngoài ý muốn”.
Tô Viền Sơn nói đến đây, khuôn mặt hiện ra nồi thống khổ sâu sắc.
Trong thế hệ đó, Tô Thế Vinh tổng cộng
có bốn anh chị em, ông ấy là người duy nhất khỏng tham gia vào việc buôn bán của nhà họ Tô.
Lúc 18 tuổi, ông ấy nhập ngũ, trở thành binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long – bộ phận mũi nhọn của bộ quân sự năm đó, đồng thời là đồng đội của bố mẹ ruột Khương Vô Danh.
Năm đó, cho dù là Long Quốc, hay là toàn cầu, võ đạo vẫn chưa hưng thịnh như hiện nay, quyền lực của bộ quân sự luỏn ớ bên trên Võ bộ.
Là thành viên của bộ đội đặc chủng mạnh nhất Long Quốc, Tò Viển Sơn từng coi Tô Thế Vinh niềm tự hàol
Sau này, cho dù võ đạo phồn thịnh, quân đội suy thoái, bộ đội đặc chủng Chiến Long giải tán, Tô Thế Vinh giải ngũ quay trờ về nhà họ Tô, nhờ vào năng lực khi rèn luyện ở trong Chiến Long cùng với những mối quan hệ tích góp được, ông ấy luôn ra sức che chở nhà họ Tò.
Trong tình hình đó, Tô Thế Vinh qua đời, đối với Tô Viền Sơn mà nói đấy là đả kích nặng nề, cũng là tổn thất to lớn của nhà họ Tồ.
Cho dù bây giờ Tô Viền Sơn nhắc lại thì cũng vô cùng đau khổ.
Hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tò Thi Vận nghe được Tô Viền Sơn nói, hai mắt đỏ bừng, yên lặng lau nước mắt.
Ngay cả vé mặt Khương Vô Danh cũng nhuộm đầy bi thương.
Người đàn ông mang tên Tô Thế Vinh kia dù không phải bố ruột của anh, nhưng coi anh như con ruột vậy, thậm chí yêu thương anh hơn cả Tô Thi Vận.
“Sau khi Thế Vinh qua đời không lâu, vào một buổi tối, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ớ phòng ngủ của ông, nói với ông rằng, năm đó người của bộ đội đặc chủng Chiến Long đều bị giết hại, cái chết của Thế Vinh không phải là ngoài ý muốn mà có người rắp tâm hãm hại!”
Tô Viền Sơn nói đến đây thì dừng lại lần nữa, cảm xúc trờ nên kích động.
Cùng lúc đó, vé mặt Khương Vô Danh, hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thay đối.
Bao gồm cả Khương Vô Danh, bọn họ đều nghĩ rằng Tô Thế Vinh qua đờì là ngoài ý
muon.
Mà hiện tại, Tô Viền Sơn nói là có người cố ý hãm hạií
“Thực ra, nghĩ kĩ lại thì cái chết của Thế Vinh quả thật rất kỳ lạ, nó là binh sĩ của bộ đội đặc chúng Chiến Long, không nói đến lái xe, cho dù là lái máy bay, điều khiến tàu quân sự thì đều không thành vấn đề, sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ chứ?”. Tô Viễn Sơn nói xong, vô lực nhắm chặt hai mắt, lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc mới mở mắt ra, tiếp tục nói: “Người thần bí đó nhắc nhớ ỏng rằng, nếu có người trả thù binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long, vậy có thể sẽ liên lụy đến gia đình, đề nghị ỏng đưa ba người các con rời khỏi nhà họ Tô.
Mà tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ, nếu không ba người các con sẽ nguy hiếm đến tính mạng, có thế khiển dòng họ Tò bị diệt vong”.
“Tối hôm đó, người thần bí kia nói những lời này xong liền đi, ông lợi dụng tất cả các mối quan hệ điều tra những đồng đội của Thế Vinh, kết quả nhận được giống y như lời người thần bí nói, mấy người giải ngũ của Chiến Long đã chết hết, đều là ngoài ý muốn.
Sau khi biết hết điều đó, tinh thần ông hoang mang, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định làm theo ý kiến của người thần bí.
Ngày thứ hai, Thi Vận trộm lấy thuốc mà ông phải tốn rất nhiều tiền cúa mới có được đưa cho Vò Danh uống, ỏng đã mượn cớ này đế đuổi mọi người ra khỏi nhà họ Tô”.
Tô Viền Sơn một mạch nói hết đầu đuôi lý do tại sao năm đó đuổi ba người Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, sau đó tự trách và áy náy nhìn ba người bọn họ: “Nếu không phải như vậy, tại sao ông phải làm nhưthếchứ? Mặc dù thuốc đó rất quý, nhưng sao có thế quan trọng bằng ba người?”
Nghe những lời Tô Viền Sơn nói, hai mẹ con Tô Thi Vận đều sững sờ.
Từ trước đến nay, bọn họ đều không thế hiếu nối những việc Tô Viễn Sơn làm năm ấy, thậm chí trong lòng còn mang theo oán hận chứ không hề nghĩ đến còn có ẩn tình như thế.
Khương Vô Danh cũng hết sức kinh ngạc, đồng thời, thông qua biểu cảm của Tô Viền Sơn khi nói ra những lời đó, anh gần như có thể xác nhặn rằng Tô Viễn Sơn không nói dối.
“Sau khi ba người rời khỏi nhà họ Tô, ỏng lo lắng các con gặp chuyện ngoài ý muốn, luôn để Chung Cương âm thầm đi theo, cho đến khi cả ba quay về nhà họ Lưu, ông mới yên tâm bảo Chung Cương rời đi”. Thấy ba người Khương Vô Danh không nói gì, Tó Viền Sơn nói tiếp: “Từ đó đến nay ông lúc nào cũng theo dõi tình hình của các con, nhưng cũng nhớ lời nhắc nhở của người thần bí, cho nên luỏn không dám liên lạc, càng không dám gặp mặt cho đến khi vỏ Danh xảy ra chuyện.
Lúc đó, sau khỉ ông biết chuyện này thì luôn cân nhắc xem có nên giúp nhà họ Lưu đối phó với nhà họ Trịnh, đảm bảo an toàn cho Vô Danh khồng.
Suy cho cùng, mọi người rời khỏi nhà họ Tồ đã rất lâu rồi, mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc ông đang do dự thì nhận được tin tức, nhà họ Lưu bằng lòng bảo vệ Vô Danh, mà Vỏ Danh lạỉ rờì khỏi nhà họ Lưu, không còn tung tích.
Nói đến đây, Tô Viền Sơn nhìn Khương Vô Danh: “Cháu ơì, sau khi cháu rời khỏi nhà họ Lưu, ông đã phái Chung Cương đi tìm, tốn rất nhiều còng sức, nhưng không tìm thấy”.
Khương Vô Danh âm thầm thờ dài, năm đó anh đi theo sư phụ đến núi Long Hổ, ở trên núi luyện võ bốn năm, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhà họ Tỏ chắc chắn không thể tìm thấy được.
“Bới vì không tìm thấy Vồ Danh nên ông tạm thời từ bỏ ý định tìm các con, cho đến khi Thi Vận xảy ra chuyện”. Nhìn Khương Vô Danh im lặng, Tô Viễn Sơn dời tầm mắt nhìn sang Tô Thi Vận nói: “Sau khi ông biết tin nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, biết được nhà họ Lưu căn bản không có năng lực chống đỡ, nhưng tất cả hành vi của Thi Vận đã vượt qua mọi tính toán của ông, dưới sự lãnh đạo của cháu, nhà họ Lun gian nan chống lại lần báo thù đầu tỉén của nhà họ Trịnh”.
“Sau đó chính là tất cả những gì ỏng nói lúc nãy, ông đi tìm Tướng Chính Nghĩa để giải quyết chuyện đính hôn, khụ…”
Tô Viền Sơn một mạch nói rõ ngọn ngành, sau đó ho vài tiếng.
“Bố, uống ngụm nước đi”.
Lưu Quế Phương thấy thế liền đưa cho ông cụ cốc nước.
Bà ấy tốt bụng, lúc này hoàn toàn tin tưởng lời Tô Viễn Sơn nói, trong lòng không
còn chút oán giận nào với Tô Viền Sơn và nhà họ Tô.
“Ông nội, theo như ông nói, sau khi ông biết nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, bởi vì lờì nhắc nhở của người thần bí năm đó nên thay đối quyết định, không gặp bọn cháu nữa, vậy tại sao giờ lại đến đây?”
Tô Thi Vận hỏi ra những gì nghi ngờ ờ trong lòng.
Mặc dù cỏ ấy cũng tin tướng lời nói của Tô Viền Sơn, nhưng vẫn rất lý trí, hỏi thẳng trọng tâm, tìm ra được sơ hớ trong lời nói của Tồ Viễn Sơn.
“Bời vì, người thần bí sáng nay lại xuất hiện một lần nữa”.
Tò Viền Sơn uống một ngụm nước, giải thích nghi ngờ của Tô Thi Vận: “Người này nóỉ với ông, không cần lo lắng năm đó ké thù cúa bộ đội đặc chủng Chiến Long báo thù nữa”.
“Hóa ra là như vậy[”
Tô Thi Vận bỗng dưng tỉnh ngộ.
“Ông nội Tô, người thần bí có nói nguyên nhân cho ông biết không? Ngoài ra, người thần bí rốt cuộc là ai? Trông như thế nào?”
Khương Vó Danh hỏi, anh cũng tin lời Tô
Viền Sơn nói, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi.
Anh trở về, người thần bí xuất hiện lần nữa, đồng thời nói vớì Tõ Viễn Sơn, anh và cả nhà họ Tô đều không còn bị nguy hiểm, đây không phải là trùng hợp chứ?
“Không, người đó chỉ nói với ông tin tức này, ông cũng không biết là ai, thậm chí có bộ dạng như thế nào, ông cũng không biết”.
Tỏ Viền Sơn lắc đầu: “Bới vì người đó luôn đeo một chiếc mặt nạ quỷ”.
ừm?
Sắc măt Khươnq Vô Danh biến sắc.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 16 Ẩn tình năm đó"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com