Nợ Đời Trước, Trả Đời Này - Chương 6
13
Kỳ vọng tan vỡ, chồng Y Yến không những không lấy được tiền từ tôi, ngược lại còn ôm một đống nợ.
Khoảnh khắc anh ta biết đến sự tồn tại của hóa đơn, anh ta nổi giận đùng đùng.
Vừa đấm vừa đá ấn Y Yến xuống đất đánh.
Y Yến hơi phản kháng, anh ta liền túm tóc cô ta đập xuống đất.
Có người can ngăn, anh ta liền mắt đỏ hoe chửi người ta nhiều chuyện.
Y Yến chảy máu mũi bị xách đầu lên.
“Con đĩ thối tha này dám cắm sừng tôi, để tôi nuôi con người khác bao nhiêu năm nay.”
“Cậu tốt bụng thế, cậu trả tiền giúp tôi đi!”
Người qua đường lần lượt tản ra.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra gia đình này không phải dạng vừa, đụng vào không có kết cục tốt đẹp.
Tiếc là, đạo lý đơn giản như vậy, tôi lại phải chết một lần mới hiểu ra.
Tôi kéo Tống Thanh Phong đến một quán cà phê yên tĩnh.
“Con có gì muốn hỏi, mẹ đều có thể nói cho con biết, mẹ không muốn giấu con điều gì.”
“Mẹ cũng mới phát hiện ra sự thật cách đây không lâu, nhưng mẹ không dám đánh rắn động cỏ sợ họ quá cực đoan, vì vậy con có oán hận hay không hiểu mẹ cũng sẽ không trách con.”
“Lúc con chuyển đến biệt thự, con từng lén nghĩ nếu mẹ là mẹ của con thì tốt biết mấy.”
Tống Thanh Phong ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt rất kiên định.
Thằng bé với tư cách là người ngoài cuộc, càng có thể cảm nhận được sự hy sinh của tôi dành cho Bùi Thi Hành.
“Nhưng bây giờ ước mơ thành sự thật, con ngược lại cảm thấy như đang mơ vậy.”
“Con không phải là đứa trẻ không ai yêu thương, chỉ là tình yêu của con đã bị người khác đánh cắp mà thôi.”
Vào giây phút này, tôi cảm thấy sâu sắc rằng hai mẹ con Y Yến đều là kẻ trộm.
Một kẻ trộm tiền, một kẻ trộm tình yêu.
Kiếp trước họ đã thành công, không chỉ chia cắt mẹ con chúng tôi mà còn vắt kiệt từng giọt giá trị lợi dụng.
Bây giờ những gì tôi làm, chẳng qua chỉ là vật về nguyên chủ.
Hạnh phúc mỹ mãn thuộc về tôi, sự hành hạ lẫn nhau thuộc về họ.
14
Bùi Thi Hành tỉnh lại, trời sụp đổ.
Bản thân qua một đêm từ cậu ấm con nhà giàu có trở thành kẻ sắp có tên trong danh sách nợ xấu.
Toàn thân nó gãy nhiều chỗ, cử động nhẹ cũng là một sự tra tấn phi nhân.
Nó gọi vô số cuộc điện thoại cho tôi nhưng tôi đã chặn hết.
Xem tình trạng của nó, thi đại học cũng đừng hòng tham gia.
Thi tốt hay kém thì điều kiện tiên quyết cũng phải tham gia kỳ thi đã.
Mà nó không cảm thấy mình có lỗi, nó nợ nần không sai, nó là cậu ấm vàng ngọc, ăn uống đi lại của nó đều phải là tốt nhất, nó trộm xe lái đi không sai, gia đình như nó, xảy ra chuyện vẫn sẽ có người đứng ra lo liệu cho nó.
Sai là Y Yến, là cô ta xúi giục nó nợ nần, là cô ta để lộ thân phận của nó, nếu không bây giờ nó vẫn đang ở biệt thự làm cậu ấm của nó.
Y Yến ở bên cạnh chăm sóc nó, nổi nóng lên thường xuyên hất cả bát canh nóng bỏng vào người đối phương.
“Đều tại mày! Là mày hủy hoại tao! Sao mày không đi chết đi?!”
Tình trạng tinh thần của Y Yến gần như sụp đổ.
Chồng cô ta đã đệ đơn ly hôn.
“Đứa trẻ này tôi sẽ không nhận! Cô muốn tôi trả nợ cho nó à? Đừng hòng!”
Mà trước đó vì bị tôi ép đòi lại quà, danh tiếng của cô ta ở quê nhà đã sớm thối nát.
Họ hàng đồn thổi cô ta bị người ta bao nuôi, bây giờ bị vợ cả phát hiện mới phải bất đắc dĩ đòi lại những món đồ ăn cắp này.
Cô ta bán hết tài sản đứng tên mình để lấp lỗ hổng.
Đổi lại chỉ là một Bùi Thi Hành độc ác như rắn rết.
Chồng Bùi Lâm sau khi về nước nghe xong một loạt chuyện này thì sững sờ.
Cuối cùng anh hút hai điếu thuốc tỏ ý mình vẫn muốn đi xem thử.
“Dù sao nó cũng gọi anh là bố bao nhiêu năm nay, anh cũng nên gặp nó.”
Tôi không muốn dính líu vào chuyện này nữa.
Không ngờ, tai nạn lại xảy ra như vậy.
15
Bùi Lâm về sau cho biết Bùi Thi Hành nhìn thấy anh ấy thì nó không ngừng xin lỗi và cầu xin anh ấy có thể đưa nó về nhà chăm sóc.
Tôi nhíu mày: “Anh đồng ý rồi à?”
“Không, anh biết em không đồng ý, anh đã cho nó mấy vạn tệ, coi như là sự giúp đỡ cuối cùng.”
“Nó nói ở bệnh viện không thoải mái, muốn về nhà để mẹ Tống nấu canh cho nó.”
Tôi cười lạnh thành tiếng, mẹ Tống?
Người mà kiếp trước đã thông đồng với bọn họ, sớm bị tôi sa thải ngay từ đầu rồi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cuộc sống của mình rơi vào hỗn loạn nữa.
Buổi tối tôi lên lầu đi ngủ.
Bùi Lâm đứng ở tầng một nghe điện thoại.
Không lâu sau, một tiếng hét thất thanh làm tôi và Tống Thanh Phong giật nảy mình.
Bùi Lâm thay đổi hoàn toàn hình tượng công tử văn nghệ thường ngày.
Anh ấy chạy như bay với tốc độ của vận động viên chạy nước rút 100 mét, lao thẳng vào lòng tôi.
“Mẹ ơi, gặp ma rồi!”
Tôi mở cửa ra xem, thứ ngã trên mặt đất đâu phải là ma mà là Y Yến trong bộ đồ lót gợi cảm.
Tôi nhướn mày nhìn Bùi Lâm, anh ấy gãi đầu.
“Đều tại anh, hôm nay anh để lại tiền, cô ta có lẽ đã hiểu lầm, tìm đến đây rồi nói trong điện thoại với anh cái gì mà biết anh cô đơn muốn giúp anh v..v..”
“Anh không để ý, cô ta từ phía sau ôm lấy anh làm anh giật mình.”
Bùi Lâm nói đến đây đưa tay lên sờ mũi.
“Em biết đấy, anh ở nước ngoài lâu rồi, phản xạ tự nhiên, thế là, thế là vậy đó.”
“Anh lấy gì đập?”
Anh ấy giơ chiếc bật lửa trong tay lên, trên đó có một con dao nhỏ tiện lợi.
Y Yến bị hủy dung, mà những việc làm của cô ta bị tung lên mạng nhanh chóng được công chúng biết đến.
Đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua ba tháng.
Tôi đưa Tống Thanh Phong đến trường Đại học Thanh Hoa nhập học.
Cùng lúc đó tôi nhận được điện thoại của bệnh viện.
Họ nói Y Yến sau khi tình trạng tinh thần không tốt đã bị người nhà ép đưa về.
Chồng Y Yến thì biến mất không tăm tích, trở thành kẻ trốn nợ biệt tăm.
Còn lại một mình Bùi Thi Hành ở bệnh viện vật lộn mấy tháng rồi qua đời.
Tìm đi tìm lại, số điện thoại mà nó gọi hàng ngày trước khi chết chính là số của tôi, nhưng chưa bao giờ được bắt máy.
Họ hỏi tôi xử lý thi thể thế nào.
Giọng tôi bình thản: “Gửi nhà tang lễ chứ sao, thiêu xong thì tìm đại con sông nào đó rắc xuống, vừa bảo vệ môi trường lại vừa vệ sinh.”
Chuyện bố mẹ người ta còn không quản, tôi xen vào làm gì?
Xa xa con trai đang gọi tôi qua chụp ảnh.
Tôi vẫy tay với thằng bé, chạy qua, cùng nhau lưu lại nụ cười ngọt ngào nhất trong máy ảnh.
~ Hết ~