Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh Ngàn Năm - Chương 300
Xe bọc thép áp chế toàn diện bằng hỏa lực.
Nhưng số lượng quá đông, thân xe bị mắc kẹt trong biển loài biến dị nên không thể tiến lên được.
Lục Dã mở cửa nóc xe, thân hình nhanh nhẹn lao ra ngoài, anh ném một quả pháo laser, đánh bay một đám loài biến dị nhỏ ở bên cạnh.
Tần Kha và Nanisa theo sát phía sau, cùng với Tống Thời Thâm đang lái xe, mỗi người chiếm một hướng tiến lên.
Kedir ngồi xổm bên cạnh boss xương trắng, chà tay không ngừng cầu nguyện.
Kính chắn gió vỡ tan, Tống Thời Thâm tránh thoát một cái lưỡi dài phun về phía ngực mình, trở tay rút con dao ở trên người ra rồi vung dao về phía nó.
Một loài biến dị tìm được cơ hội chui vào từ bên hông, nó lao thẳng về phía Kedir, anh ta sợ đến nỗi hai mắt như muốn văng ra khỏi hốc mắt.
Cơ thể thành thật muốn tránh né nhưng sau lưng là boss xương trắng đang ngủ say!
Tống Thời Thâm bị loài biến dị quấn lấy nên không rảnh tay.
Kedir run rẩy cả người, nhắm chặt hai mắt, vì quá sợ hãi nên anh ta đã quên mất mình cũng có súng.
Đúng lúc này, gáy anh ta bị siết chặt, anh ta cảm thấy mình bị ném ra ngoài, lướt qua con quái vật biến dị xấu xí đang lao tới.
Con quái vật biến dị đó lao thẳng về phía Phong Kỳ Kỳ, Kedir: “Boss——”
Tiếng hét của anh ta mới chỉ phát ra một âm tiết thì thấy Phong Kỳ Kỳ đã tỉnh lại, giơ tay trái về phía con quái vật biến dị đó.
Ánh sáng xanh lóe lên, con quái vật biến dị biến mất.
Phong Kỳ Kỳ rất ghét bỏ lắc lắc tay trái, giọng đầy vẻ cáu kỉnh khi vừa ngủ dậy: “Chuyện gì thế?”
“Boss!” Kedir gào lên rồi lao tới: “Chúng ta bị đám loài biến dị bao vây rồi!”
“Thế anh ở đây làm gì?” Phong Kỳ Kỳ nhìn anh ta: “Giết loài biến dị đi chứ.”
Kedir tủi thân nhăn nhó.
Với sức chiến đấu của anh ta, ra ngoài chỉ có thể trở thành đồ ăn vặt cho loài biến dị!
“Thôi, anh có tác dụng gì chứ.” Phong Kỳ Kỳ phẩy tay với anh ta.
Có thể thấy tình hình chiến đấu bên ngoài rất căng thẳng, rõ ràng mọi người đang lâm vào cuộc chiến gian khổ.
“Lục Dã——!” Phong Kỳ Kỳ hét lên.
Một lát sau, giọng nói của Lục Dã trong tiếng súng hỗn loạn, tiếng gầm của loài biến dị vang lên nghe không hề rõ.
Phong Kỳ Kỳ: “Các anh cố lên nhé, em sẽ đưa vũ khí cho các anh ——”
Tần Kha vừa giết chết một con quái vật biến dị thì thắc mắc: “Vũ khí gì?”
Bọn họ đã dùng hết vũ khí mang theo rồi.
“Không cần khách sáo, cứ dùng thoải mái.”
Đang nghĩ thì thấy cửa sổ giếng trời trên nóc xe nhảy “Vụt” ra một cái… một khúc xương trắng trong suốt như ngọc.
Nhìn kích thước thì chắc nó khoảng bằng xương cẳng chân.
Nó nhảy đến bên chân Nanisa gần nhất, gõ vào chân cô ấy, ra hiệu cô ấy nhặt mình lên.
Sau đó từ cửa sổ trời liên tục có xương nhảy ra.
Hai khúc xương dài hơn chút đang chạy “thịch thịch thịch” về phía Lục Dã.
Anh nghe thấy nhóc con đang hét lên: “Lục Dã, em đưa xương đùi cho anh dùng ——”
Lục Dã: “…”
Khi mỗi người đang cầm một hai khúc xương trên tay, mật độ loài biến dị tấn công họ giảm xuống.
Tần Kha ngây người nhìn xương cẳng chân trên tay mình.
… Có tác dụng thật sao???
Anh ta thử vung xương ra ngoài, những con quái vật biến dị gần đó chỉ làm một động tác duy nhất—— cả đám cùng nhau lùi lại.
Tần Kha há hốc mồm.
Anh ta tiếp xúc với Phong Kỳ Kỳ không nhiều bằng những người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải sự thay đổi này nên không tránh khỏi hơi kinh ngạc.