Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh Ngàn Năm - Chương 302
Phong Kỳ Kỳ vén váy lên, vừa lắp những miếng xương vào chỗ khuyết trên chân, vừa vui vẻ trả lời: “Của tôi mà.”
Tần Kha: “???”
Những người khác: “!!!”
Lục Dã đã biết sự thật thì lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Khoang xe náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc.
Phong Kỳ Kỳ: “???”
Cô đã vất vả lấy xương của mình để nấu canh, cô đã hào phóng như vậy mà họ không khen ngợi cô sao?
Thấy biểu cảm của công chúa nhỏ sắp chuyển từ nắng sang mưa, trong lòng Tần Kha khó tiêu hóa, ngoài mặt thì “Ha–” một tiếng:
“Thảo nào, canh này ngon quá, tôi uống xong thấy sức lực dồi dào, vết thương trên người gần lành rồi, hóa ra là xương của Kỳ Kỳ!”
Những người khác cùng lúc nhìn sang Tần Kha với ánh mắt lộ rõ sự khâm phục lớn.
“Vậy thì sau này tôi sẽ nấu cho mọi người ăn!” Phong Kỳ Kỳ quyết định làm người hào phóng đến cùng.
Mọi người: “…”
Không cần thiết!
Nhận được ánh mắt cầu cứu của mọi người, Lục Dã kéo Phong Kỳ Kỳ ra một bên, nói rõ tình hình, thuyết phục cô về cả tình và lý:
Tóm lại, nấu xương của mình cho họ ăn như thế này, lỡ nấu mất hết chất dinh dưỡng bên trong thì sao?
Đến lúc đó nếu không tìm được tim vì lý do này thì phải làm sao?
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Phong Kỳ Kỳ thấy cháu Tiểu Dã nói cũng có lý nên đành từ bỏ.
Thấy nhóc con nghe theo lời mình suy nghĩ nghiêm túc, Lục Dã buồn cười khẽ xoa đầu cô.
Sau chuyện này, họ đã mất năm ngày để đến được căn cứ số 2.
Tống Thời Thâm sinh ra tại căn cứ số 2 nên anh ta rất quen với căn cứ số 2, anh ta lại giới thiệu tình hình bên trong căn cứ số 2.
Cơ sở vật chất bên trong căn cứ được xây dựng mô phỏng theo căn cứ số 1, không có nhiều sự khác biệt, tổng diện tích nhỏ hơn căn cứ số 1 một chút.
“Không cần vào.” Phong Kỳ Kỳ vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ thì tự dưng nói.
Lục Dã: “Kỳ Kỳ?”
Liên tục có xe bọc thép chạy vào khu vực đỗ xe quy định bên ngoài thành căn cứ, xe bọc thép của bọn họ đỗ cách xa ở bên đường.
Vừa không cản đường xe khác, vừa không tiến lại gần cổng thành.
Phong Kỳ Kỳ giơ tay trái lên, ánh sáng xanh lóe lên, nửa trái tim đang đập của cô xuất hiện trên lòng bàn tay.
Ngoài Lục Dã ra, những người khác đều giật mình.
Sắc mặt Phong Kỳ Kỳ hơi mệt mỏi nhưng nhiều hơn là sự phấn khích.
“Nó sẽ giúp em lấy lại.”
Cô nhắm mắt cảm nhận.
Lục Dã ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Có xa quá không?” Phong Kỳ Kỳ thì thầm: “Vậy thì mày qua đó đón đi.”
Nửa trái tim như mọc ra đôi cánh vô hình, nó bay ra ngoài cửa sổ rồi phi thẳng vào bên trong thành căn cứ.
Kedir dụi mắt.
Đúng là boss xương trắng, trái tim mọc ra còn có thể mọc cánh tự bay.
Các cơ quan trên khắp cơ thể cô đúng là có một hệ thống riêng.
Quá đỉnh!
Trái tim rời khỏi cơ thể, trông Phong Kỳ Kỳ trở nên yếu ớt một cách rõ rệt, Lục Dã ôm cô vào lòng.
Cô yếu ớt nói: “Không sao đâu, đừng lo.”
Lục Dã siết chặt cánh tay đang ôm cô: “Không cần anh vào thật sao?”
“Ừm.”
Lục Dã không nói gì nữa.
Có một số việc mà anh không thể giúp được, điều duy nhất có thể làm là không gây thêm rắc rối.
Cô đã nói vậy thì anh nên tin cô.
Nanisa cau mày, sắc mặt khó coi.
Mặc dù tất cả mọi người trong đội cũng biết Phong Kỳ Kỳ khác biệt.
Nhưng mà…
“Đội trưởng, Kỳ Kỳ nói có thứ gì đó rơi ở căn cứ số 2, đó là trái tim của cô ấy sao?”