Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh Ngàn Năm - Chương 304
Ông ta có thể cảm thấy “nguồn tim” rời khỏi ngực mình và bay lên trời.
Có một khoảnh khắc, thành chủ số 2 như nhìn thấy có một thứ gì đó dường như đón lấy “nguồn tim”…
Sau đó ông ta chẳng biết gì nữa.
“Thành chủ!”
Vệ binh ở xa nhìn thấy thành chủ tự dưng ngã xuống đất thì chạy vội tới.
*
Phong Kỳ Kỳ được Lục Dã ôm trong lòng bỗng mở mắt.
“Trở về rồi.” Giọng nói cô đầy vẻ vui mừng.
Các bạn nhỏ vội mở to mắt.
Một lát sau, một tiếng xé gió xẹt qua, lòng bàn tay trái của Phong Kỳ Kỳ đã có thêm nửa trái tim.
Nó đập thình thịch, có thể thấy rõ hai trái tim hòa hợp rất vui vẻ.
“Sao vẫn còn thiếu?” Tần Kha cau mày.
Phong Kỳ Kỳ lấy ngón tay bóp trái tim, rất mềm mại: “Còn một mảnh ở căn cứ số 3.”
Ánh sáng xanh lóe lên, trái tim trở lại trong lồng ngực.
Lông mi dài của Phong Kỳ Kỳ cụp xuống, cô chìm vào giấc ngủ.
Lục Dã đặt cô lên ghế, các bạn nhỏ không cần anh nói cũng đã hiểu được điểm đến tiếp theo.
“Chờ trái tim của bộ xương nhỏ hòa hợp hoàn toàn, cô ấy có thể biến thành người hoàn toàn không?” Khi Lục Dã lái xe, Tần Kha ngồi ghế phụ hỏi.
Lục Dã “Ừ” một tiếng.
Tần Kha gật đầu, anh ta do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Song Lục Dã đã chú ý đến.
Tần Kha ở chỗ của anh thì luôn muốn nói gì thì nói, hiếm khi thấy anh ta muốn nói lại thôi.
“Muốn biết gì thì hỏi.”
Tần Kha cũng hỏi thẳng: “Tại sao căn cứ lại có trái tim của bộ xương nhỏ, chúng có tác dụng gì?”
Lục Dã giải thích.
Tần Kha bừng tỉnh.
Hóa ra lưới bảo vệ của căn cứ vẫn luôn được trái tim của Phong Kỳ Kỳ chống đỡ.
Hơn một trăm năm tận thế, trung bình vài năm căn cứ sẽ gặp một lần thủy triều loài biến dị, vô số các loài biến dị tấn công một cách toàn diện.
Loài biến dị biết bay mạnh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên lưới bảo vệ của ba căn cứ chưa bao giờ bị loài biến dị phá vỡ.
Chúng chính là lá chắn vững chắc nhất của loài người sống sót.
Tần Kha im lặng rất lâu, thở dài: “Sau này căn cứ không còn lưới bảo vệ thì tình hình sẽ thay đổi rất lớn.”
“Tôi không nói Kỳ Kỳ không thể lấy trái tim, đó là đồ của cô ấy.”
Anh ta lau mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy loài biến dị đuổi theo xe bọc thép thì cất giọng trầm ấm:
“Căn cứ có quá nhiều người bình thường.”
Anh ta dùng hai từ “Quá nhiều” liên tiếp.
Lục Dã nắm chặt tay lái.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối như một bức tượng lặng lẽ trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đôi môi mím chặt sắc như dao.
Anh không nói gì.
Tất cả mọi người cũng không nói gì.
Những người khác ở phía sau xe không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Những người ở đây cũng đã trải qua không chỉ một lần thủy triều loài biến dị tấn công căn cứ một cách toàn diện.
Có thể nói, nếu không có lưới bảo vệ thì trong hàng trăm năm qua, không thể có ba căn cứ.
Còn lại một căn cứ, số người sống sót trong đó có thể đạt được một phần mười cũng được coi là may mắn.
Nói một cách nào đó, ngay từ đầu họ đã được hưởng sự bảo vệ của Phong Kỳ Kỳ.
Và là bạn nhỏ nên tất nhiên họ ủng hộ 100% việc Phong Kỳ Kỳ lấy lại trái tim của mình.
Nhưng sau khi biết sự thật thì họ không thể tránh khỏi việc nghĩ nhiều hơn.
Trong không gian yên tĩnh bỗng dưng vang lên giọng nói lạnh lùng và trống rỗng: