Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh Ngàn Năm - Chương 307
Hai chữ “Lục Dã” như câu thần chú giải lời nguyền, gân xanh trên cổ Lục Dã nổi lên đập thình thịch.
Anh mở mắt ra, trong nháy mắt ấy anh đã quét sạch cảm xúc bất thường của mình.
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông vô cảm mở miệng: “Kỳ Kỳ, sau này đừng đùa như vậy nữa.”
Giọng điệu nghiêm túc trang trọng của anh khiến Phong Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Sau đó có lẽ là xác định người hầu cũng bình thường, công chúa nhỏ Kỳ Kỳ yên tâm, giơ chân mình lên:
“Nhìn nè, dài, nhỏ, thẳng, trắng, đẹp không nào?”
Theo động tác của cô, váy trượt lên, sắp trượt đến đùi.
Lục Dã nhanh tay lẹ mắt kéo lại, đồng thời ấn chân cô xuống.
Ở đằng sau, Tần Kha và những người khác thấy anh luống cuống tay chân thì cười ngặt nghẽo.
“Nửa thân dưới của em đã trở lại bình thường, mặc váy rồi thì không được tùy tiện nhấc chân!” Lục Dã không nhịn được mà dạy dỗ.
Phong Kỳ Kỳ: “… Ồ.”
Vài giây sau: “Anh còn không buông chân em ra à?”
Bàn chân nhỏ nhắn mịn màng của cô bị nắm chặt trong bàn tay to của Lục Dã.
Lòng bàn tay Lục Dã nóng bừng, sau đó anh bình tĩnh buông ra.
Phong Kỳ Kỳ liếc anh rồi chạy đến chỗ Nanisa.
Lục Dã dịu dàng nhìn bóng lưng cô chạy đi.
Nanisa đưa Phong Kỳ Kỳ về xe.
Đến khi cô xuống xe, chiếc váy liền thân đã được thay bằng áo ba lỗ và quần đùi, ngoài ra cô còn đi thêm một đôi dép lê.
Làn da lộ ra bên ngoài trắng đến mức chói mắt.
Cô không ngừng véo eo nhỏ của mình, sau đó nhấc chân cao lên – lúc nhấc chân như không quên nói với Lục Dã: Em mặc quần rồi!
Sau khi trái tim được bổ sung và hợp nhất hoàn toàn, cô không còn triệu chứng buồn ngủ nữa.
Ngoài việc không có quá trình trao đổi chất như con người thì cô cũng không khác con người là mấy.
Cô sẽ mệt, sẽ đói, sẽ buồn ngủ, cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Sau đó mọi người đi đến hẻm núi tử thần.
Mọi người không biết Phong Kỳ Kỳ đã làm gì.
Vô số loài biến dị đi theo xe của họ, lớn nhỏ tụ tập thành đàn, chúng không tấn công, biểu hiện rất ngoan ngoãn.
“Trông chúng không giống như đi theo, sao tôi lại thấy giống như hộ tống hơn nhỉ?” Tần Kha lè lưỡi.
Mọi người nhìn lâu rồi lại thấy chúng trông khá đẹp.
Kedir thậm chí còn dám xuống hẳn xe và tương tác với loài biến dị.
Chúng giống như những con cừu ăn cỏ, đối mặt với thịt máu tươi ngon, không những có thể chống lại bản năng không tấn công mà một số con có chỉ số thông minh cao hơn còn có thể liếc Kedir một cái.
Chúng thể hiện một cách sinh động hình ảnh “Người này bị bệnh rồi sao.”
Đám biến dị đi theo sau xe bọc thép ngày càng đông, tiếp đó bắt đầu lan rộng ra xa hơn.
Quân đội giám sát bên ngoài quan sát thấy dấu hiệu di chuyển của một lượng lớn loài biến dị từ các trạm khác nhau thì vội vàng cảnh giác.
Loài biến dị tụ tập rõ ràng là lại muốn tiếp tục một làn sóng thủy triều loài biến dị.
Tin tức này được truyền ngay về căn cứ, căn cứ rất hoảng sợ.
Giới cấp cao đã biết lưới bảo vệ không còn tác dụng, nếu cơn thủy triều loài biến dị tấn công thì chỉ riêng loài biến dị dạng bay cũng đã không dễ ngăn chặn.
Sau đó bọn họ phát hiện, lộ trình tiến công của loài biến dị chính là hẻm núi tử thần.
Chúng hoàn toàn không đến căn cứ!
Dấu hiệu này quá kỳ lạ.
Chỉ có loài biến dị từ hẻm núi tử thần đi ra ngoài, chưa từng thấy loài biến dị nào đi vào hẻm núi tử thần.