Nữ Chính Không Tha Thứ - Chương 2
Hồ Kiều Kiều nữ blogger luôn rao giảng về tự cường giờ chỉ biết ngửa cổ uống rượu.
Uống hết ba chai lớn, cô ta ôm toilet nôn thốc nôn tháo.
Nhưng Lưu Khải không hề mềm lòng, nhân lúc cô ta bất tỉnh, hắn ném cô ta vào xe của Ngô Tân.
Nhìn chiếc xe rời đi, lòng tôi không chút dao động.
Đây là cái giá cô ta phải trả, là món nợ của gia đình tôi.
Tôi cười lạnh, gửi loạt ảnh vừa chụp cho vị hôn thê của Ngô Tân tiểu thư họ Tào.
Hôm sau, tiểu thư Tào xông vào biệt thự bắt quả tang tiểu tam, trở thành tin hot.
Gương mặt hoảng hốt của Hồ Kiều Kiều bị chụp rất rõ.
Một blogger chuyên rao giảng về nữ quyền, nay lại bị vạch trần làm tiểu tam, độ châm biếm đủ để làm nổ tung mạng xã hội.
Một blogger nữ quyền chuyên dạy phụ nữ phải độc lập, tự yêu lấy bản thân vừa bị bóc mẽ là “tiểu tam”, độ châm biếm tăng tối đa, chiếm sạch mọi top tìm kiếm.
Fan của cô ta cảm thấy mất mặt, phát cuồng lên chất vấn sự thật.
Nhưng Hồ Kiều Kiều thì như bốc hơi khỏi thế giới, chậm chạp không dám lên tiếng.
Đây vốn là chiêu trò cũ mèm trên mạng: im lặng, chờ thời gian làm người ta quên đi.
Sau đó, chỉ cần qua cơn bão, cô ta có thể tái xuất.
Chỉ là cô ta đánh giá thấp số lượng kẻ thù mà mình đã tích góp suốt một năm qua, cũng đánh giá thấp bản thân mình thối nát đến mức nào.
Chẳng bao lâu, từng người từng người một bước ra bóc phốt cô ta.
Cô ta làm phẫu thuật thẩm mỹ, cướp bạn trai người khác, công khai chê bai nhan sắc của những blogger khác… tất cả chất đống lại, tạo nên một mớ tai tiếng kinh khủng.
Tôi cũng tung ảnh chụp màn hình những lời chửi rủa mà tài khoản phụ của cô ta gửi cho tôi, lại thêm một phốt “bạo lực mạng người vô danh” vào danh sách tội trạng của Hồ Kiều Kiều.
Nhưng không thiếu quân đội nước bẩn, cứ bênh vực cho cô ta, còn liệt kê ra đống chuyện làm từ thiện mấy năm nay.
Rất nhiều người bình luận:
【Tôi không tin một người thích làm từ thiện lại có thể xấu xa đến vậy.】
【Đúng vậy, chúng ta nên tin tưởng cô ấy, không được vây đánh bất kỳ người phụ nữ nào.】
【Hãy luôn nhớ: Girls help Girls.】
Tôi lướt qua những dòng bình luận đó, trong lòng nghèn nghẹn.
Sự trỗi dậy của nữ quyền vốn đã không dễ dàng, nhưng luôn có những người sẵn sàng lợi dụng phong trào để gặt fame.
Những cư dân mạng kia không sai, sai là những kẻ ôm lòng lợi dụng.
Mà Hồ Kiều Kiều chính là kẻ biết cách sử dụng luật chơi này điêu luyện nhất.
Tối hôm đó, sắc mặt cô ta trắng bệch, bất ngờ mở livestream.
Vừa vào đã khóc, khóc mệt rồi mới nhắc đến chuyện xảy ra đêm trước.
Tôi biết ngay cô ta định rửa tội bằng cách tìm một vật tế, nhưng không ngờ người được chọn lại là tôi!
“Em không biết gì cả… là Lục Vi khuyên em thay đổi tư tưởng ‘vợ ngoan’, cô ấy muốn em giúp, hẹn em đi uống rượu.”
“Nhưng sau khi uống xong, cô ấy bỏ đi trước mà không nói gì, để em mơ mơ màng màng bị đưa lên xe của Ngô Tân.”
Cô ta cầm điện thoại lên, tung bằng chứng tôi và cô ta xuất hiện cùng trong camera giám sát, còn cắt ghép thành kiểu tôi rời đi ngay trước khi cô ta xảy ra chuyện.
Chiêu dựng phim kiểu này đủ để dân mạng dựng nên một câu chuyện tôi trả thù vì chuyện quá khứ.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, tôi đã hiểu vì sao cô ta lại chọn tôi.
Cô ta căm ghét tôi nhưng không dám đụng đến Ngô Tân, lại cần một người từng có xích mích, từng xuất hiện ở quán bar.
Và tôi thì trùng khớp mọi tiêu chí.
Chỉ là cô ta không tính đến chuyện tôi vẫn còn giữ bản gốc video đầy đủ.
Tôi lập tức bật livestream, đường hoàng thách đấu PK với Hồ Kiều Kiều.
Cô ta không dám nhận lời, tôi bèn vừa khóc vừa cắn môi, giơ bằng chứng ra trước màn hình.
“Tôi không hiểu một hot blogger như cô ấy lại nhắm vào tôi làm gì. Nếu không nhờ bạn tôi gửi đoạn này, thì chẳng phải tôi chết oan rồi sao?”
“Cô ấy gọi tôi là ‘vợ ngoan’, dùng tài khoản phụ để chửi tôi, bây giờ còn bịa chuyện vu oan cho tôi… cô ấy muốn đẩy tôi đến đường cùng sao? Nếu đã vậy, tôi buộc phải dùng pháp luật bảo vệ bản thân!”
Hồ Kiều Kiều sợ đến ngây người, tắt livestream chạy mất dạng.
Chiến thắng ngắn ngủi ấy giúp tôi tăng hơn 500.000 lượt theo dõi, còn cô ta thì tiếp tục tụt dốc.
Nhưng tôi biết chưa phải là kết thúc.
Bởi vì tối hôm đó, cô ta lại xuất hiện tại tòa nhà bỏ hoang – nơi cô ta từng “tự sát” ở kiếp trước.
Tin mới nhất từ người tôi cài theo dõi: cô ta đang chọn góc đẹp nhất, thuê người chuẩn bị hệ thống dây treo, còn đặc biệt trải sẵn đệm khí an toàn dưới đất.
Kiếp trước, cô ta nói muốn lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch.
Trong video nhảy lầu, cô ta lợi dụng ánh trăng để PTS xóa dây treo, sau đó nhanh chóng được người đưa đi “hỏa táng”.
Khi cảnh sát đến nơi, chỉ còn một hũ tro cốt.
Cô ta chết rồi, mà vì “người chết là lớn”, dư luận xoay ngược hoàn toàn, biến chúng tôi từ người bị hại thành kẻ giết người.
Nghĩ đến đó, tôi gọi đến số điện thoại trong trí nhớ, dùng giọng lạ:
“Đến lúc trả thù rồi, có muốn hợp tác không?”
“Cách gì?”
“Tôi giúp cô tống Trần Khải vào tù, cô giúp tôi xử lý Hồ Kiều Kiều.”
Không cần nghĩ, Lưu Khiết lập tức đồng ý.
Vì trên đời này, ngoài tôi ra, người hận họ nhất chính là cô ấy.
Cô ấy từng yêu thương con gái Lý Quả suốt hơn hai mươi năm, nhưng chính vì làm trợ lý cho Hồ Kiều Kiều mà bị Trần Khải cưỡng hiếp.
Sau đó, Hồ Kiều Kiều chẳng những không bênh vực, còn đổ tội ngược rằng Lý Quả dụ dỗ đàn ông, khiến cô bé thần trí hoảng loạn, cuối cùng nhảy lầu tự sát.
Kiếp trước, Lưu Khiết từng tìm đến tôi để liên thủ trả thù.
Ánh mắt tràn ngập oán hận ấy, đến giờ tôi vẫn không thể quên.
Đời này tôi không hề do dự khi chọn cô ấy làm đồng minh.
Nhất là khi trước kia cô ấy từng làm nghề sửa chữa, nên dĩ nhiên biết chỗ nào của hệ thống dây treo nếu tác động sẽ gây nguy hiểm chết người.
Chúng tôi xác nhận lại toàn bộ kế hoạch xong mới cúp máy.
Ngay sau đó, một tin nhắn nặc danh được gửi đến.
Là ảnh chồng tôi đang ôm hôn một người phụ nữ khác.
【Chẳng lẽ cô không muốn bắt gian tại trận chồng mình sao?】
Tôi cong khóe môi, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
【Không thể nào, chồng tôi sao có thể phản bội. Tấm ảnh này là giả.】
Cô ta lại gửi tiếp vài video mùi mẫn trên giường.
Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi đã tin.
Nhưng sau khi sống lại, tôi đã tận mắt thấy chồng mình vì tôi mà không tiếc tất cả, đã thấy anh ấy đau khổ tột cùng sau khi tôi chết. Tình yêu của anh ấy với tôi là điều không thể nghi ngờ.
Đang suy nghĩ thì một tin nhắn mới bật lên.
Vị trí: tòa nhà bỏ hoang nơi Hồ Kiều Kiều từng “tự sát”.
Thì ra cô ta sợ chết thật, không thể đổ lỗi lên đầu tôi.
Tôi sẽ không để cô ta thất vọng đâu.
Tối hôm đó, thám tử tư gửi cho tôi tin tức mới nhất về Trần Khải.
Gần đây anh ta và Hồ Kiều Kiều đang căng thẳng.
Từ sau lần trước, Hồ Kiều Kiều không đưa tiền cho anh ta nữa. Mà Trần Khải đã quen sống phô trương, không có tiền thì cũng chẳng dám ra ngoài gặp bạn sợ mất mặt. Nhưng lại không kiềm chế được, nên nửa đêm mò đến nhà cô ta đòi gặp.
Chỉ là mấy lần gần đây, Hồ Kiều Kiều chẳng buồn nhìn mặt anh ta, còn trực tiếp gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài.
Với một người luôn ở thế thượng phong như Trần Khải, việc này khiến hắn cực kỳ bực bội.
Thấy thời cơ chín muồi, tôi quyết định xuất hiện ở quán bar nơi hắn đang mượn rượu giải sầu.
“Anh à, làm gì có sòng bạc nào chắc thắng mãi được chứ. Em xin anh, đừng đến đó nữa được không, em thật sự rất sợ…”
“Nhưng em đã kiếm được một trăm vạn rồi còn gì. Mình biết điểm dừng thì sẽ không lỗ đâu, nghe lời em đi mà?”
Nghe đến đó, Trần Khải – người vừa mới nốc cạn mấy ly – khựng lại, ánh mắt cứ liên tục liếc sang tôi.
Tôi cong môi, giọng càng thêm khẩn thiết:
“Anh quên rồi sao? Ban đầu anh chỉ cầm theo có một vạn thôi mà. Giờ thắng mấy lần gấp lên như thế rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ? Anh không thể vì em mà dừng lại sao?”