Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Chương 152
Nghe thấy tiếng vang, Kiều Minh Húc bèn ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Xin lỗi.”
Mạch Tiểu Miên thấy mình quấy rầy anh, bèn lè lưỡi một cái, áy náy nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Tay chân vụng về.”
Kiều Minh Húc nói một câu rồi lại cúi đầu bận việc của mình.
Mạch Tiểu Miên ở sau lưng anh liếc mắt một cái, sau đó đi về phía phòng vệ sinh. Cô một lần nữa ngồi lại trên ghế sô pha, cảm giác ánh mắt hơi mỏi, nên cũng không xem sách nữa mà chăm chú nhìn anh.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Kiều Minh Húc ngước mắt nhìn cô hỏi: “Tôi rất
tuấn tú sao?”
“Ừ, đẹp trai thật.”
Mạch Tiểu Miên ngược lại cũng trả lời thành thật.
“Tôi biết.”
Kiều Minh Húc cũng không khách khí chút nào.
“Làm người như vậy à? Phải biết khiêm tốn một chút chứ.”
Mạch Tiểu Miên bĩu môi.
“Biết rõ mình đẹp trai mà trong miệng còn tự nói mình xấu xí thì đó là dối trá rồi.”
Kiều Minh Húc đột nhiên nói: “Mạch Tiểu Miên, cô rất đẹp!”
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt hỏi lại: “Thật sao?”
“Giả.”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: “Tôi nói dối thế mà cô cũng tin là thật
sao?”
“Cút!”
Mạch Tiểu Miên cảm giác mình bị đùa cợt, bèn thuận tay lấy gối ôm trên ghế sô pha ném về phía anh.
Kiều Minh Húc đưa tay đón lấy cái gối, nói: “Lúc tôi nói cô xinh đẹp, cũng không thấy cô khiêm tốn nói mình xấu xí. Nói cô không đẹp cô lại tức giận. Cô nói xem cô có dối trá không cơ chứ?”
“Tôi dối trá thế đấy.”
Mạch Tiểu Miên bị anh phản pháo lại không biết phải nói gì, đành thở phì phò liếc mắt nhìn anh, sau đó hơi nhàm chán ỷ lại nói: “Hai ngày buồn bực ở trong phòng thật là nhàm chán mà, thật muốn tới bờ cát đi tới đi lui.”
“Muốn đi ra ngoài sao?”
Kiều Minh Húc nhìn cô hỏi.
“Ừ, chỉ là chân tôi vẫn còn chưa lành.”
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ nâng cái chân bị thương của mình lên, nói: “Cũng không biết làm sao mới có thể nhanh lành nữa, thật là buồn bực mà.”
Kiều Minh Húc khép máy tính xách tay lại, đi tới cạnh tủ giày, từ bên trong lấy ra một đôi ủng đi cát, đưa cho cô, nói: “Mang vào, chúng ta cùng nhau ra bãi biển đi dạo.”
“Anh đi cùng tôi sao?”
Mạch Tiểu Miên mang đôi ủng đi cát kia vào.
Kiều Minh Húc cũng thay một đôi ủng khác.
Anh nắm lấy cánh tay cô.
Mạch Tiểu Miên không hiểu nhìn anh, hỏi: “Cánh tay anh có vấn đề sao?”
“Tay của cô mới có vấn đề ấy, kéo cô đi đấy!”
Kiều Minh Húc thật sự tức giận cô không hiểu phong tình mà.
“Ô ô ô ô.”
Mạch Tiểu Miên nghe vậy, tâm trạng cũng lập tức trở nên vui vẻ, vui sướng kêu lên. Cô không khách khí đưa tay kéo lấy cánh tay của Kiều Minh Húc, giảm bớt lực ở hai chân.
Hai người đi ra ngoài, tìm một nơi thoải mái rồi ngồi xuống.
Hiện tại vừa lúc là hoàng hôn.