Nữ phụ độc ác có bình luận trực tiếp - Chương 7 Ngoại truyện
Ngoại truyện
Vào năm thứ bảy sau khi kết hôn, tôi ốm một trận và phải làm phẫu thuật.
Thẩm Duật Hành bị dọa không nhẹ.
Sau đó, anh ấy cố ý dành thời gian một tháng, nói rằng sẽ đưa tôi ra ngoài đi chơi một chút.
Con trai của chúng tôi tên là Bubu ngay khi nghe tin rằng muốn ra ngoài đi du lịch đã thu thập xong một túi đồ ăn nhẹ và đồ chơi ngay trong đêm.
Sau đó Thẩm Duật Hành nói với nó: “Ba sẽ chỉ đưa mẹ đi trong chuyến đi này, còn con sẽ ở nhà với ông bà.”
Khi bạn nhỏ Thẩm Bubu nghe thấy điều này, nó đã ngồi luôn trên mặt đất và khóc lớn.
Cha nó nhẫn tâm như vậy, một người mẹ như tôi cũng không nhân từ hơn.
Tôi bế thằng bé lên và dỗ dành nó, sau đó phàn nàn với Thẩm Duật Hành: “Làm sao có thể để con trai ở nhà một mình.”
Dòng chữ phía trên đầu: “Đừng mang đừng mang! Tuyệt đối đừng mang! Em muốn sống cuộc sống hai người chúng ta thôi!”
Thẩm Duật Hành: “…”
May mắn thay, Thẩm Bubu bé nhỏ không thể nhìn thấy màn hình đạn trên đầu tôi, nếu không tôi sẽ không thể đứng lên làm một người mẹ yêu thương trong một phút.
Vào ngày trở về sau chuyến du lịch, cha mẹ của Thẩm Duật Hành đã đưa người bạn nhỏ Thẩm Bubu đến đón chúng tôi tại sân bay.
Thẩm Bubu đã lâu không gặp chúng tôi, cực kỳ dính người.
Trong xe, thằng bé cũng bám lấy tôi.
Thẩm Duật Hành: “Con ngồi vào ghế an toàn đi, nếu không lần sau ba sẽ không đưa con ra ngoài chơi đâu.”
“Ba mẹ vốn là không có đưa con ra ngoài, là ông bà nội đưa con đến đây mà!”Thẩm Bubu không dựa vào lí lẽ cãi lại.
Thẩm Duật Hành: “Đây là vợ của ba, sau này con có thể ôm vợ của mình.”
“Nói bậy bạ gì đấy! Nó mới bao nhiêu tuổi đâu!” Mẹ của Thẩm Duật Hành nghe không nổi, trừng mắt nhìn Thẩm Duật Hành.
Bởi vì mọi người đều đứng về phía Thẩm Bubu, mặc dù Thẩm Bubu cuối cùng đã trở lại ghế an toàn, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi và ngăn tôi dính vào Thẩm Duật Hành.
Sau khi về đến nhà, thậm chí nó còn nằm lên người tôi và chiếm lấy tôi, Thẩm Duật Hành nhìn tôi một cái, nó liền càng ôm tôi chặt hơn.
Điều này cũng khiến ai đó nhịn một bụng ngột ngạt.
Đêm về, anh muốn đem con trai bế về phòng riêng.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đêm nay anh ấy có chút nổi điên, nhưng sau đó tôi ý thức được anh ấy đang ăn dấm chua của con trai mình, tôi quả thực dở khóc dở cười.
“Sao anh lại lòng dạ hẹp hòi thế?”
“Lòng dạ hẹp hòi không quan trọng, chỗ khác lớn là được rồi.”
“…”
Tôi định giả vờ không hiểu, nhưng dòng chữ trên đầu tôi đã tiết lộ suy nghĩ thực sự của tôi: “Xác thực rất lớn.”
Thẩm Duật Hành khẽ cười: “Có vẻ như Tiểu Ly rất thích nó.”
“…”
Bình luận ch.ết tiệt, lúc này không nên thức thời hơn mà trốn đi sao?
Thật là xấu hổ mà!