Nữ Phụ Độc Ác - Chương 3
5
Cố Thanh Phong bước vào đại sảnh, vừa trông thấy, ta đã nhận ra ngay.
Hắn giờ đây đã không còn là thiếu niên non trẻ năm nào. Kiếm mi tinh mục, dáng người cao ngất, khí chất bất phàm.
Từ khi còn nhỏ ta đã cảm thấy hắn lớn lên ắt sẽ tuấn tú hơn người bình thường , không ngờ khi trưởng thành lại càng xuất sắc đến vậy.
Hắn ôm quyền hành lễ , trịnh trọng cất lời:
“Nghe nói Giang tiểu thư đã từ hôn. Ta lo lắng người khác sẽ nẫng tay trên, liền vội vã mang sính lễ đến cầu thân.”
Sau lưng hắn, bà mối cùng sính lễ .
Đoàn người hầu khiêng từng rương sính lễ bước vào, chất đầy trong đại sảnh.
Mẫu thân nhìn ta đầy ẩn ý: Đây là do con tìm đến?
Ta mỉm cười gật đầu, ra hiệu người yên tâm.
Giang Nhược Tình mặt cắt không còn giọt máu, ả hỏi ta :
“Tỷ tỷ, từ bao giờ tỷ quen biết Cố tiểu tướng quân?”
Ta nhướng mày: “Liên quan gì đến muội? Giờ thì tốt rồi, muội khỏi phải lo lắng cho hôn sự của ta nữa, cứ cùng Hạ công tử của ngươi song túc song phi đi.”
Giọng ta nói không lớn, nhưng mọi người trong sảnh đều nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Hạ Liên chợt xanh mét.
Hắn hiển nhiên không ngờ sẽ có người đến cầu thân ta nhanh như vậy.
Nhìn ta, hắn trầm giọng khuyên nhủ:
“Lãm Nguyệt, hôn nhân đại sự không thể qua loa, nàng nên suy xét kỹ, chớ vì nhất thời tức giận mà làm chuyện hồ đồ.”
Ta chẳng thèm để ý hắn, chỉ quay sang nói với phụ thân:
“Phụ thân, người xem, nữ nhi cũng không có ế. Muội muội và Hạ công tử lưỡng tình tương duyệt, hà tất phải ngăn cản đôi trẻ? Không bằng thành toàn cho họ đi?”
Phụ thân trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu:
“Nếu đã vậy, hôn sự với Hạ gia, ta liền chấp thuận. Chi tiết cụ thể, sau này cứ để bà mối tới cửa bàn bạc lại. Hạ hiền chất , mời về cho, trong nhà còn có khách, không tiện giữ lại.”
Hạ Liên hớn hở ôm quyền, cùng người nhà cáo từ.
6
Phụ thân phất tay, ra hiệu cho Giang Nhược Tình về phòng.
Nàng ta muốn nói gì đó nhưng bị ta chặn họng: “Muội đã cướp hôn ước của ta, còn muốn cướp lần thứ hai hay sao?”
Mẫu thân vốn đã không ưa ả, nghe vậy sắc mặt càng trầm xuống: “Người đâu, đưa nhị tiểu thư về phòng!”
Giang Nhược Tình đành ấm ức rời đi.
Mẫu thân cùng bà mối sang sảnh bên bàn bạc.
Còn ta, ta khẽ mỉm cười nhìn Cố Thanh Phong: “Lâu rồi không gặp, Cố Thanh Phong.”
Hắn cũng đầy mặt tươi cười đáp lại ta: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Ta xách làn váy, xoay một vòng trước mặt hắn, giọng nhẹ bẫng như tơ: “Thế nào? Có xứng đáng làm thê tử của ngươi không?”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt hắn lập tức nghiêm lại.
Hắn kéo ta ra một góc, hạ giọng thì thầm: “Ta tới là để giúp ngươi giữ thể diện thôi.”
[ Nữ phụ, đừng tin hắn! Hắn giả bộ đấy! Trong lòng hắn vui sướng muốn chết tới nơi rồi nhưng vẫn sợ cô chưa nghĩ kỹ! Cả quãng đường cưỡi ngựa cười đến mức ai nhìn cũng thấy rẻ mạt!]
[ Tôi liền cá rằng vừa nghe tin cô từ hôn, hắn ta lập tức chạy tới, sợ chậm một bước là vuột mất cơ hội!]
[Xí , ai đó, lúc mới về kinh còn sốt sắng hỏi cô đã có hôn phối hay chưa. Đến khi biết nữ phụ có hôn ước từ nhỏ, liền ủ rũ mất hồn mất vía , đến chó nhìn cũng thấy thương hại!]
Ta hừ nhẹ: “Ta cần gì một cố nhân thời niên thiếu giúp giữ thể diện? Nếu chàng không muốn, ta sẽ bảo mẫu thân trả lời bà mối.”
Nói rồi, ta quay người định đi.
Cố Thanh Phong thoắt cái đã vòng ra trước mặt ta.
Hắn như biến ảo mà lấy ra một gói mứt : “Muốn chứ, ngươi đừng giận mà.”
Ta cầm lấy một viên, đưa vào miệng, chua chua, ngọt ngọt.
Ta cười đầy vui vẻ như là muốn cười ra đoá hoa : “Ngươi kiếm thứ này đâu ra vậy?”
Hắn đáp nhẹ: “Nhớ ngươi thích ăn quà vặt, tiện đường mua thôi.”Hắn thở dài: “Tiếc là không bằng hàng ở thành Nam của ngoại tổ ngươi, ta nhớ rõ ngươi thích nhất tiệm đó.”
Nhắc đến ngoại tổ, ta lại nghĩ tới ngày ấy, ta đã đợi hắn rất lâu.
“Hôm ta đi, sao ngươi không đến tiễn? Mấy gã sai vặt kia nói ngươi ra khỏi phủ từ sáng sớm, rõ ràng ta đã dặn trước với ngươi rồi.”
Hắn thoáng vẻ ảo não: “Hôm đó ta ra thành Nam xếp hàng mua quà vặt cho ngươi , định gom một gói đầy để ngươi mang theo trên đường. Nhưng đúng lúc đó, phụ thân ta nhận thánh chỉ, phải ra trận. Người thấy ta trên phố liền tiện tay bắt ta theo, nói muốn cho ta nếm trải gian khổ chiến trường. Hôm ấy, ta thậm chí chưa kịp mang theo quần áo thay, cứ thế bị kéo thẳng đến quân doanh.”
“Ta nghĩ, chờ ngày ta về kinh, kiểu gì cũng gặp lại ngươi . Ai ngờ vừa về đã nghe tin ngươi có hôn ước, ta chỉ đành không quấy rầy nữa.”
Mẫu thân cùng bà mối bàn bạc không lâu liền đến hỏi ý kiến ta.
Ta thẹn thùng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí mà giành lấy hạnh phúc của mình:
“Mẫu thân, con nguyện ý gả.”
Thế là hôn sự này được định xuống.
7
Giang gia và Hạ gia giao hảo nơi quan trường, cùng nâng đỡ lẫn nhau.
Hôn sự đã định, nhưng người thay đổi.
Ngoại trừ Giang Nhược Tình, hai bên đều hài lòng.
Chỉ có nàng ta hết lần này đến lần khác cầu xin phụ thân không muốn xuất giá.
Phụ thân thấy làm lạ: “Con cớ sao không muốn gả? Con là thứ nữ, có thể gả vào Hạ gia đã là hôn sự rất tốt rồi.”
Giang Nhược Tình khẩn khoản: “Nữ nhi ngưỡng mộ Cố tiểu tướng quân, thà làm thiếp cũng được, chỉ mong tỷ tỷ có thể dung tha.”
Phụ thân giận dữ: “Hoang đường! Hai tỷ muội cùng gả cho một người, thể diện Giang gia để đâu?
“Từ hôm nay đến khi xuất giá, mỗi ngày con vào Phật đường quỳ hai canh giờ cho ta!”
Ta nghe xong tin tức này, không nhịn được bật cười.
Phụ thân rất sủng ái Giang Nhược Tình, dù gần đây nàng ta có vài hành vi quá quái lạ cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua mọi chuyện .
Nhưng thể diện của bản thân, hắn rất để ý, hắn không bao giờ chịu để mất nên sẽ không để mặc Giang Nhược Tình hồ nháo, đi làm thiếp cho phu quân của tỷ tỷ .
Chỉ cần là thế gia danh giá trong kinh thành, ai lại cho phép hai tỷ muội cùng lấy một trượng phu, để người ta cười chê.
Giang Nhược Tình nếu muốn thực hiện nhiệm vụ chinh phục của nàng ta, e là còn phải nghĩ cách khác.
Nhưng dù thế nào, ta cũng sẽ không nhường hôn sự này cho ai cả.
Đối với nữ nhân, hôn nhân là một canh bạc lớn. Dù bên ngoài khen ngợi đến đâu, phu quân lén lút nuôi ngoại thất, ở đâu mà chẳng có .
Dù chuyện có bại lộ, cùng lắm cũng chỉ bị chê cười là phóng đãng, rồi lại được tha thứ bằng một câu “*Lãng tử hồi đầu, kim bất hoán.”
*Lãng tử hồi đầu kim bất hoán : lãng tử quay đầu , vàng chẳng đổi , có nghĩa là người ăn chơi biết quay đầu lại , rời xa tính xấu là điều quý giá , vàng cũng không đổi được
Mẫu thân vì thế mới sớm định hôn ước với Hạ gia, để ta có thể bồi đắp tình cảm từ nhỏ, mong sau này có thể sống yên ổn.
Giờ hủy hôn, lại phải chọn lại từ đầu.
Mà đã chọn, ta cớ sao không chọn nhân tài chói sáng nhất kinh thành – Cố Thanh Phong?
Ít nhất, gia phong của Cố gia thanh liêm chính trực, và ít nhất, Cố Thanh Phong cũng thực lòng có tình ý với ta.
Nghĩ đến đó, ta khẽ mỉm cười.
Hẳn là, những ngày sau này sẽ không quá gian nan.
8
Qua một đoạn thời gái ,, chủ mẫu của Vương gia mở tiệc thưởng hoa đào.
Mời tất cả tài tử giai nhân trong thành đến dự.
Danh sách khách mời có cả ta và Giang Nhược Tình.
Sau tiệc rượu, mọi người tản ra thành từng nhóm nhỏ, tự do dạo chơi.
Ta cùng mấy tỷ muội đang đứng thưởng hoa .
Thì bỗng một loạt chữ xuất hiện trước mắt—
【Xong đời rồi! Tình Tình vừa chủ động lao vào lòng nam chính, còn dùng hết điểm tích lũy để đổi thuốc ảo giác biến mình thành nữ phụ. Nam chính sao có thể chống cự nổi?】
【Xuân dược kết hợp với mê dược, một chàng trai trẻ khí huyết phương cương như vậy, chỉ cần qua đêm nay, dưới ánh mắt của bao người, nhiệm vụ công lược nữ chính sẽ chắc thắng trong tầm tay!】
【… Chỉ có nữ phụ chịu tổn thương. Nhìn đi nhìn lại, nữ phụ thật đáng thương.】
【Đúng vậy! Hôn sự tốt đẹp bị đổi, lại bị sắp đặt một cuộc hôn nhân khác. Giờ hôn sự này cũng sắp bị thay đổi nữa rồi.】
Nụ cười trên môi ta thoáng chốc cứng lại.
Chợt lửa giận cuồn cuộn trào dâng!
Giang Nhược Tình! Nàng ta sao mà dám làm thế ?
Năm đó, để có được sự trợ giúp của Hạ gia, nàng ta không ngại dụ dỗ vị hôn phu của ta, đẩy ta vào cửa tử , kết cục thảm hại trong chốn phong trần .
Trong mắt nàng ta, ta chẳng qua chỉ là một mảnh ghép trong nhiệm vụ.
Còn ta, phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Bây giờ, để hoàn thành cái gọi là “nhiệm vụ,.
Nàng ta lại muốn cướp đi phu quân tương lai của ta lần nữa, không ngại giở thủ đoạn hạ dược!
Nàng ta muốn Cố Thanh Phong cưới mình Vậy thì ngày mai, chuyện này chắc chắn sẽ bị phanh phui.
Nếu thật sự bị phui ra.
Ả ta sẽ toại nguyện.
Nhưng danh tiếng của tất cả nữ tử chưa xuất giá trong tộc ta sẽ bị ảnh hưởng, còn ai dám đến cửa cầu hôn nữa, sao có thể bàn được một mối hôn tốt ?
Ta lập tức hỏi thăm tin tức của nàng ta : “Ta mới nhớ ra là muội muội ta có dặn ta đi tìm muội ấy, chư vị ở đây , không biết có ai biết muội muội ta ở đâu không ?”
Có người nói: “Vừa rồi ta thấy nhị tiểu thư nói không khỏe, đã đi đến gian phòng phía hậu viện nghỉ ngơi.”
Ta cảm ơn người nọ, rồi đưa mắt nhìn sang phía Hạ Liên, người đang đứng không xa.
Nhanh chóng bước tới trước mặt hắn, ta dịu dàng nói:
“Hạ công tử, muội muội ta vừa mới đi về phía hậu viện, bảo là có chuẩn bị một món quà bất ngờ cho ngươi , kêu ngươi đi tìm muội ấy . Ngưoi cùng ta đi qua đó một chuyến nhé?”
Hạ Liên hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc: “Nàng ấy có chuẩn bị bất ngờ gì, sao không nói thẳng với ta?”
Ta mỉm cười: “Thẹn thùng là chuyện nữ nhi thường tình, muội ấy ngại ngùng, cố ý muốn tạo sự bất ngờ. Nếu nói ra thì còn gì thú vị nữa?
“Hạ công tử, chúng ta quen biết đã hơn mười năm, ta há có thể gạt ngươi ?”
Hắn trầm ngâm một lát, sau cùng cũng gật đầu bước đi cùng ta.
Sau khi đến hậu viện, ta và nha hoàn chia nhau tìm kiếm.
Cuối cùng, ta nghe thấy giọng nói của Giang Nhược Tình từ một gian phòng nhỏ ở góc vườn—