Nữ Phụ Độc Ác - Chương 4
“Thanh Phong ca ca, huynh thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Để muội đỡ huynh ngồi xuống nghỉ ngơi nhé.”
Lẫn trong đó là giọng nói trầm khàn của Cố Thanh Phong:
“Nhị tiểu thư, ngươi bảo ta đến đây vì nói rằng Lãm Nguyệt tìm ta có chuyện, ta đã đợi suốt mười tám phút, vậy Lãm Nguyệt đâu?”
“Ca ca nhận nhầm rồi! Ta chính là Lãm Nguyệt đây mà. Hình như ta trúng phải xuân dược rồi, phải làm sao đây? Ca ca giúp đỡ Nguyệt Nhi chút có được không?”
“Huynh xem, huynh cũng thấy nóng phải không? Dù sao chúng ta cũng sắp thành thân, huynh giúp muội một chút đi mà…”
Sắc mặt Hạ Liên lập tức trở nên xanh mét, hắn nghiến răng giơ tay định đập cửa.
Đúng lúc đó, bên trong vang lên tiếng choang.Là tiếng bình hoa bị đổ.
Hình như Cố Thanh Phong đã tỉnh táo lại đôi chút.
“Ngươi… ngươi không phải… Cút ngay! Đừng chạm vào ta!”
Cửa phòng mở ra.Cố Thanh Phong loạng choạng bước ra ngoài.
Cánh tay phải của hắn máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là do tự mình rạch để giữ tỉnh táo.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, vạt áo bị kéo ra một nửa có phần xộc xệch, gương mặt tuấn lãng thường ngày giờ đây lại lộ ra vài phần mị hoặc của sắc dục.
.
Ta chỉ liếc nhìn một cái liền đỏ mặt quay đi.
【Nữ phụ nhịn được à? Hiếm lắm mới thấy nam chính trúng xuân dược đó! Nào nào, để ta chỉ cho cô, trước tiên làm thế này, sau đó thế kia, tiếp đó là… Hiểu chưa hiểu chưa?】
【Nếu không phải thời cơ không đúng, tôi thật sự muốn nói một câu. Thôi kệ! Tôi cứ nói! Nhìn đôi môi kia kìa, đỏ au như vậy! Cô không muốn hôn sao? Đè hắn xuống hôn một cái , hôn tới tấp đi! Nhói an làm gì thì làm !】
Mấy dòng chữ này làm tim ta đập thình thịch.
Đây đều là… lời hổ lang gì mà quá trớn thế này!
Giờ phút này, chuyện quan trọng nhất là điều này sao?
Thành thân rồi thì ta muốn thế nào chẳng được!
Ta nhanh chóng bước tới đỡ lấy hắn.
Hắn chớp mắt mấy lần: “Lãm Nguyệt? Sao lại có hai Lãm Nguyệt thế này?”
Giang Nhược Tình cũng hoảng hốt chạy ra ngoài, nhưng khi thấy có người đứng bên ngoài, nàng ta lập tức sững sờ.
“Các ngươi , các ngươi sao lại ở đây?”
Ánh mắt nàng ta hoảng loạn, sắc mặt không còn một giọt máu khi nhìn thấy Hạ Liên.
“Hạ ca ca, xin chàng nghe ta giải thích…”
Nàng ta hoảng hốt tiến lên, định kéo tay áo Hạ Liên.
Nhưng hắn lạnh lùng hất nàng ta ra: “Giải thích gì? Ta yêu thương, trân trọng nàng, vì muốn cưới nàng mà quỳ suốt ba ngày trước từ đường, không ngại chống đối phụ mẫu, cầu xin họ bỏ qua sĩ diện đến Giang phủ cầu thân. Chúng ta còn năm tháng nữa là thành thân, ra rất vui sướng, đến từng ngày chờ đợi. Đổi lại, đây là những gì nàng đối xử với ta sao ! ”
Giang Nhược Tình bị đẩy ngã xuống đất.
Hạ Liên chỉ để lại một câu: “Chuyện này, ta sẽ bảo mẫu thân đến tận nhà hỏi tội!”
Rồi phất tay áo bỏ đi.
Ta biết, Nhược Tình đã tàng đời.
Nàng ta không còn con đường nào để đi nữa.
Bất luận là kế hoạch chinh phục của nàng ta hay là hôn sự trong tương lai.
Ả là thứ nữ, vốn đã không có nhiều lựa chọn trong hôn nhân.
Nếu chuyện này Hạ Liên không biết, có lẽ còn có đường lui.
Nhưng, nàng ta đã tính kế ta, ta sao có thể bỏ qua cho ả được.
Ta ngồi xổm xuống: “Giải dược đâu?”
Giang Nhược Tình căm hận nói: “Ngươi hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của ta, ta dựa vào cái gì mà phải đưa giải dược cho ngươi? Đừng mơ!”
Ta phất tay, nha hoàn bên cạnh liền tiến lên giữ chặt nàng.
Ta lạnh nhạt nói: “Lấy một mảnh vải nhét vào miệng ả ta , đánh cho đến khi ả gật đầu đưa giải dược mới thôi.”
Nàng hét lên chói tai: “Ngươi dám! Dù sao ta cũng là tiểu thư của Giang phủ, nếu phụ thân ta biết, hắn sẽ không tha cho ngươi!”
Ngay sau đó, miệng nàng liền bị nhét kín, chỉ còn phát ra những âm thanh ú ớ.
“Ngươi làm ra chuyện như vậy, phụ thân mới càng không tha cho ngươi. Đánh đi! Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!”
Chỉ trong chốc lát, tiếng “bốp bốp” vang lên trong tiểu viện.
Đến cái tát thứ mười, nàng ta rốt cuộc không nhịn được mà ra sức gật đầu.
Ta rút miếng vải ra khỏi miệng nàng, tiện tay nhặt lên một mảnh sứ vỡ.
Dùng mảnh sứ lướt qua mặt nàng một cách đầy cảnh cáo: “Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ rạch nát mặt ngươi.”
Nàng kinh hoàng nhìn mảnh sứ trong tay ta, run rẩy nói: “Ta không lừa ngươi! Ngươi đừng cắt ta!
“Trong giá sách hàng thứ hai trong phòng có một bình ngọc đựng giải dược, uống vào là khỏi.”
Ta nhét lại miếng vải vào miệng nàng, đích thân vào phòng tìm bình ngọc, rồi sai nha hoàn mang một chậu nước lạnh đến.
Một chậu nước dội thẳng vào mặt Cố Thanh Phong.
Hắn rùng mình một cái, rốt cuộc cũng có chút tỉnh táo hơn.
Sau khi cho hắn uống giải dược, chân mày hắn dần giãn ra, ánh mắt cũng dần trở nên thanh tĩnh.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đợi hắn hồi phục.
Mười lăm phút sau , hắn gật đầu ra hiệu: “Không sao nữa, đa tạ A Nguyệt.”
Thấy hắn bình an, ta cũng yên tâm cáo từ.
“Ta phải đưa muội muội về phủ trước. Ngưoi yên tâm, chuyện này gia đình ta sẽ cho ngưoi một lời giải thích, chỉ mong ngưoi đừng truyền ra ngoài.”
Hắn cười khổ: “Nàng nói gì, ta khi nào không đồng ý chứ. Mau đi đi”
9
Về đến nhà, ta kể lại chuyện với phụ mẫu.
“Nghiệt chướng! Ngươi… ngươi sao dám!”
Phụ thân tức giận đến mực tát Giang Nhược Tình một cái, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Giang Nhược Tình bị đánh lảo đảo, biết không thể biện hộ, chỉ có thể ôm mặt khóc nức nở
Mẫu thân vội vàng bước lên giúp hắn bình tĩnh lại.
“Phu quân bớt giận.”
Phụ thân thở ra một hơi, trách cứ ta: “Con cũng vậy! Hai tỷ muội cùng đi dự yến, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, thế mà con lại làm loạn đến mức Hạ Liên biết chuyện.”
Ta lạnh mặt: “Phụ thân từ nhỏ đã thiên vị muội muội, con có gì, muội muội cũng có một phần. Hôn sự mẫu thân định cho con, muội ấy biết rõ đó là người con sắp lấy, vậy mà vẫn liếc mắt đưa tình với Hạ Liên. Phụ thân cũng làm như không thấy.Giờ muội muội phạm lỗi, phụ thân vẫn muốn trách con sao?”
“Ả là ra chuyện xấu hổ thế này , ta vì bận lòng chi thanh danh của các tỷ muội khác trong nhà, không truyền ra ngoài , chỉ nói cho vị hôn phu của biết chuyện, phụ thân vẫn không chịu bỏ qua điểm này sao ?”
Phụ thân mở to mắt, không ngờ ta lại nói ra những lời này.
Ta không chút sợ hãi: “Phụ thân vẫn nên nghĩ xem phải giải thích với Cố lang và Hạ gia thế nào đi. Nữ nhi cáo lui!”
Ta xoay người bỏ đi, mặc kệ phụ thân tức đến bốc khói sau lưng.
Giang Nhược Tình muốn có tất cả, ta cứ để nàng tay trắng mới thôi.
Cố Thanh Phong đương lúc được thánh ân sủng ái, , được thiên tử chú trọng , danh vọng quyền thế như mặt trời ban trưa. Ả ta có gan dám toan tính với hắn, vậy thì phải gánh hậu quả.
Lần này, phụ thân cũng không thể bảo vệ nàng ta được nữa.
10
Nhàn rỗi không có chuyện gì, ta bỗng nhớ đến vết thương trên tay Cố Thanh Phong, liền đến y quán mua thuốc rồi sai người đưa sang phủ tướng quân.
Bản thân thì an nhàn ngồi uống trà trong quán.
Chẳng bao lâu sau, người hầu quay về, nhưng không chỉ có một mình. Cố Thanh Phong cũng theo đến.
Ta ngạc nhiên, vội rót cho hắn một chén trà:
“Chàng đến làm gì? Sao chịu ở nhà dưỡng thương cho tốt ?”
Hắn ngồi xuống, cười nhạt:
“Sợ nàng lo lắng, đến cho nàng xem đây.”
“Hôm qua ta đã tự băng bó, chỉ cần dưỡng thương là được.”
Ta nhíu mày nhìn qua , quả nhiên là quấn vội vàng, qua loa nhìn đến phát bực.
“Vậy hôm nay chàng đã thay thuốc chưa?”
Hắn khựng lại một chút, rồi lắc đầu:“Vẫn chưa.”
Ta kéo ghế lại gần:“Đưa tay đây, ta thay thuốc cho.”
Hắn có chút ngượng ngùng:
“Không cần đâu, ta sợ dọa nàng.”
Ta nắm lấy tay hắn, không chút nể nang:
“Lại không phải chưa từng băng bó cho chàng. Lúc ở nhà ngoại, chàng đánh nhau bị thương, không phải cũng do ta xử lý hay sao?”
Hắn chì đành ngậm miệng im lặng.
Rồi ngoan ngoãn để ta tháo lớp băng cũ ra. Hiển lộ vết thương đỏ thẫm ghê người , nhìn mà đau lòng.
Ta tỉ mỉ rắc thuốc, vừa làm vừa trách:
“Sao chàng lại rạch nặng như vậy? Nhất định sẽ để lại sẹo.”
Hắn thấp giọng đáp: “Ta sợ không tỉnh táo, sẽ làm sai chuyện… khiến nàng không cần ta nữa.”
Tay ta khựng lại, không khỏi sửng sốt
Con tim tan thành một vũng nước.
Ta nhẹ giọng nói: “Sao ta có thể không cần chàng?”
Ta cẩn thận băng bó lại, rồi chậm rãi nói:
“Phụ thân đã hạ lệnh, ba ngày sau Giang Nhược Tình sẽ bị đưa đến trang viên ở thôn quê, vĩnh viễn không được quay về kinh thành.”
“Hôn ước giữa nàng ta và Hạ Liên, Hạ gia đã đến tận cửa từ hôn.”
Cố Thanh Phong nghe vậy liền sốt sắng hỏi:
“Vậy còn hôn sự của chúng ta? Có bị ảnh hưởng không?”
Trước kia, khi Giang Nhược Tình còn chưa bộc lộ bản tính, Hạ Liên đối với ta từng có đôi phần quan tâm.
“—Chỉ là…” Ta còn chưa kịp nói xong , hắn đã nôn nóng:
“Sao thế?”
Nhìn bộ dạng hắn gấp gáp, ta không nhịn được bật cười:
“Không sao, vẫn là ba tháng sau.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy tay ta, siết chặt như thể muốn khoá chặt ta vĩnh viễn luôn ở bên hắn.
11
Trước khi bị đưa đi, Giang Nhược Tình đòi gặp ta một lần cuối.
Ta đồng ý.
Vừa thấy ta, nàng ta liền bật cười châm chọc: “Kẻ thắng có quyền, ta nhận thua. Nhưng ta chỉ muốn hỏi, rõ ràng ta mới là nữ chính của thế giới này, nam chính và nam phụ đều phải yêu ta. Nghĩ đi nghĩ lại, điểm khác biệt duy nhất chính là ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai? Người công lược à?”
Ta chỉ nhàn nhạt lắc đầu:
“Muội nói gì, ta không hiểu.”
Rồi nhẹ giọng nhắc nhở:
“Không còn sớm nữa, lên xe đi.”
Nực cười, một kẻ thất bại, ta cần gì phải tốn lời với ả?
Xa phu giơ roi quất ngựa, xe ngựa từ từ lăn bánh. Giang Nhược Tình hậm hực nói: “Ngươi đừng đắc ý! Phụ thân ta thương ta nhất, đợi hắn nguôi giận, ta nhất định sẽ trở về!”
Ta chỉ khẽ mỉm cười, xoay người hồi phủ.
Muốn trở về?
Nàng ta nghĩ ta sẽ để nàng có cơ hội đó sao?
Ba tháng sau, ta cùng Cố Thanh Phong thành thân.
Thập lý hồng trang, tám người nâng kiệu.
Ba tháng sau khi thành thân , trang viện nơi Giang Nhược Tình sống truyền tin về.
Nàng ta bạo bệnh đột ngột, qua đời ngay trong đêm.
Nghe tin, ta chẳng hề bất ngờ, chỉ nhàn nhã ngồi trong đình hóng mát.
Nhấp một ngụm trà, chỉ nói một câu:
“Vậy sao? Thật khiến người ta đau lòng.”