NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 113 Quét sạch

  1. Home
  2. Ở rể - Tiêu Lâm
  3. Chương 113 Quét sạch
Prev
Next

Chương 113: Quét sạch
Tiêu Lâm tới cũng tới rồi, nhưng trên người đầy máu, mặt và quần áo cũng có vết máu, mùi máu nồng nặc khiến đám người say rượu đã tỉnh táo hơn đôi phần.
Không phải Tiêu Lâm bệnh nặng nằm liệt giường sao? Hắn ban đầu nói không tới, sao bây giờ lại tới, sao không phối hợp với Tần phủ diễn nốt vở kịch này?
Xuân Minh thì thầm bên tai Tân lão thái thái, Tân lão thái thái buông đôi đũa trong tay xuống, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Bọn họ chỉ là mấy tên đầy tớ, giết rồi thì thôi, sao phải hoảng hốt như vậy?”
“Cô gia giết người ròi thì thôi đi, nhưng lại còn chặt tay bọn họ gửi đến phòng tiểu thư”.
Một bao tải đựng tay người đẫm máu được ném vào phòng Tần Phượng Uyển.
Tứ chi của hơn chục người với vết thương và vết máu nhớp nháp trên mặt đất, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Bạch Khởi cũng lạnh lùng truyền đạt lời của Tiêu Lâm: “Chủ nhân ta đã nói, thi thế của năm mươi nghìn người nhà họ Tiêu phải chất thành núi mới đối lại được cho Đại Ngụy hòa bình như ngày nay. Không ai có tư cách được phép đối xử với Tiêu phu nhân như vậy. Nếu Tân đại tiếu thư không biết năm mươi nghìn người là bao nhiêu thì có thể dựa vào thi thể của những người này mà tưởng tượng”.
Tần Phượng Uyển nôn mửa tại chồ và khóc nấc lên.
“Cái gì?” Tần lão thái thái kinh ngạc, Tiêu Lâm vốn là một học giả yếu đuối, sao lại có thể làm ra chuyện sát sinh như vậy?
Tân Phượng Uyển từ nhỏ đến giờ cảnh giết gà giết lợn còn chưa từng nhìn thấy, Tiêu Lâm là cố tình cho nàng thấy cảnh tượng khủng khiếp này.
Lúc này, bà Tiêu mỉm cười với con trai, cổ gắng xốc lại tinh thần đế ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
“Tiêu Hội nguyên, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy…?”
Mọi người vây quanh Tiêu Lâm, rất “quan tâm” đến hắn.
“Chỉ là giải quyết việc nhà, dạy dỗ một vài tên nô tài không nghe lời, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng về sau bọn họ nhất định sẽ nghe lời”.
Tiêu Lâm cố tình miêu tả vài cáu, sau đó liếc nhìn Tần lão thái thái. Hắn nói không sai, chỉ có người chết mới hoàn toàn nghe lời.
Dạy dỗ? Mọi người đưa mất nhìn nhau, dạy dỗ kiểu gì mà như từ chiến trường đẫm máu trở
về vậy!
Từ “việc nhà” chứa đựng không ít thông tin, mọi người ngầm hiếu ý liếc nhìn Tần lão thái thái, nhưng sau đó cũng vội vàng chữa cháy để giữ thể diện cho nhà họ Tần: “Tiêu Hội nguyên hòm nay rất vui vẻ, chúng tôi thật may mắn khi được đến chung vui. Giờ đêm đã khuya, chúng tôi xin phép không quấy rầy Tiêu Hội nguyên nghỉ ngơi nữa”.
Muốn rời khỏi đây sao?
Tiêu Lâm cười lạnh, nhưng thái độ lại rất ôn hòa: “Không, Tiêu mổ không phải là người thô lổ. Vừa rồi các vị đã mời mẹ ta uống rất nhiều rượu, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích, có đi mà không có lại thì đúng là thất lễ. Người đâu! Mang rượu lên!”
Khi Tiêu Lâm nói ra lời này, mọi người đều cười ha ha, khó có thể từ chối, bọn họ không thể không hiểu lễ nghĩa bằng một tên ở rể được.
Tiêu Lâm phất tay, hộ vệ Tiêu gia mang rượu do chính Tiêu Lâm nấu vào.
Loại rượu này rất nặng, nhưng hương thơm cũng rất nồng nàn.
“Gần đây ở kinh thành có một loại rượu ngon nổi tiếng, tên là rượu Quỳnh Tô. Hôm nay Tiêu mỗ đã mua khoảng bốn mươi bình đế thưởng thức với mọi người. Người đâu! Rót rượu đi! Tôi mời những người có mặt mỗi người ba ly!”
Rượu Quỳnh Tô này cực kỳ khó kiếm mà Tiêu Lâm lại mua được nhiều như vậy? Bọn họ khịt khịt mũi, ngửi mùi thơm đã biết đó là rượu ngon. Mặc dù bọn họ coi thường Tiêu Lâm nhưng lại không cầm lòng được trước loại rượu ngon này.
Bữa tiệc hôm nay do Tân gia chủ trì, Tiêu Lâm giờ lại cướp vai trò chủ tiệc, quả là không bình thường. Nhưng Tiêu Lâm là Hội nguyên, bọn họ sao có thể không uống?
Những người ban nãy định rời đi giờ đều ngồi im lặng.
Loại rượu này có nồng độ là 68 độ, là nồng độ cồn cao nhất trong rượu.
Hơn nữa, chén của người xưa rất lớn, họ lại chưa bao giờ được nếm loại rượu độ cao như vậy. Vị rượu vô cùng cay như đốt cháy cổ họng, khiến đám người này khó mà chịu được.
Sau ba ly rượu, chắc chắn ai nấy đều sẽ say.
“Ba chén! cảm ơn các vị đã tới đây! Đầu tiên cảm ơn các vị đã nể mặt ta! Thứ hai cảm ơn các vị đã nể mặt mẫu thân ta! Thứ ba cảm ơn các vị đã nế mặt Tần phủ!”
Tiêu Lâm nâng ly lên, cố ý để Tần phủ ở sau cùng, một hơi uống cạn cả chén rượu!
Chẳng phải họ đến đây để ăn mừng việc
Tiêu Lâm trở thành Hội nguyên sao? Thế thì uống thoả thích đi nhé!
Rượu của Tiêu Lâm được rót ra từng ly một, không ai dám từ chối.
Đám người ở đây ai cũng coi trọng thế diện, Tiêu Lâm rót ba chén, họ uống ba chén. Cho dù có người không muốn uống rượu như Tống Trí thì thấy những người khác uống, ông ta cũng phải uống.
Đến đám nữ quyến ban nãy chuốc say bà Tiêu cũng không còn cách nào khác là phải uống thứ rượu khiến họ nghẹn cả họng.
Bọn họ cũng từng nghe nói đến rượu Quỳnh Tô, nghe nói nó rất ngon, tại sao rượu Quỳnh Tò hôm nay lại khiến họ muốn cháy cả cổ họng như vậy?
Bọn họ ho liên tục và nhắm mắt nhắm mũi uống hết. Những người đàn ông cố gắng không nhăn mặt, miễn cưỡng uổng cạn!
Rượu Quỳnh Tô rất khó mua, chẳng lẽ Tiêu Lâm đã dùng rượu giả thay thế nhưng vẫn xưng là dùng rượu Quỳnh Tô để giữ thể diện?
Đám người kia nghĩ vậy nên rất khinh thường Tiêu Lâm, nhưng vì Tần lão thái thái nên không ai dám vạch trần hắn!
Điều khác biệt so với những người khác là nồng độ cồn trong ba ly rượu Tiêu Lâm uống thấp hơn rất nhiều.
Sau khi uổng rượu, hắn vẫn bình an vô sự. Còn tất cả mọi người có mặt, bất kể địa vị cao đến đâu, đều trợn mắt, gục xuống như củ hành héo, mềm nhũn nằm trên mặt đất!
Ba ly rượu mà dọn sạch hiện trường!
Ngay cả ha độc cũng chưa chắc đã gọn gàng như vậy!
Các nô lệ và nha hoàn không ngừng la hét! Xuân Minh không kịp chuấn bị, toàn thân run rẩy hét lên: “Người đâu! Mau tới đây!”
“Tiêu Lâm! Cậu đang làm gì vậy?” Tân lão thái thái sợ đến tái mặt, đập bàn đứng dậy.
“Ta làm gì vậy à? Đây là yến tiệc của Tân gia. Những người này đã uống rượu của Tần gia, sao có thể đố hết mọi chuyện lên đầu ta được?”
Lời nói của Tiêu Lâm lạnh thấu xương, khiến Tân lão thái thái suýt thì đứng không vững! Hắn đang muốn hãm hại Tần gia sao?
Người nhà họ Tần hoảng sợ, đám nô bộc theo hầu cũng đều sợ đến mức tim nhảy ra ngoài. Họ vội vã đỡ chủ nhân của mình dậy, trước tiên kiểm tra xem họ có còn thở không, thấy vẫn còn thở thì mới thở phào một cái. Thật nhẹ nhõm, họ không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Tiêu Lâm cao lớn đứng trước mặt Tần lão thái thái, ánh sáng của ngọn nến bị hắn chặn lại nên Tần lão thái thái nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Tân lão thái thái nhìn những người nằm trên mặt đất, bàn tay không khỏi run rẩy, tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt! Tại sao Tân phủ lại có một thằng con rể độc ác đến vậy?
Đám người này chỉ là say rượu, đây là lần đầu tiên họ uống rượu nồng độ cao như vậy. uống ba ly rượu nặng lớn, người xưa làm sao có thể chịu đựng được?
Tiêu Lâm cởi chiếc áo khoác dính máu, ném lên bàn của Tần lão thái thái làm đổ ly rượu.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí, Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Rượu ta mời, sao bà không uống?”
Nếu không phải do vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Lâm, Tần lão thái thái sẽ tưởng rằng tai mình bị hỏng.
Làm sao một vãn bối như Tiêu Lâm có thể nói bằng giọng chất vấn như vậy?
“Người đâu, cho lão phu nhân thêm rượu!”
Không phải đám người này thích ép người khác uống sao?
Không phải bọn họ thích đem người nhà họ
Tiêu ra mua vui sao?
Tiêu Lâm còn tưởng đám người này hiểu lễ nghĩa, hắn nâng chén mời mọi người, mọi người đều uống rượu, ngoại trừ Tần lão thái thái này không chịu nề mặt.
Rượu phục vụ cho Tần lão thái thái được đựng trong một cái bát lớn.
Không biết thân xác xương cốt của Tân lão thái thái có chịu nối bát rượu mạnh này không.
Lúc này, Tân Phượng Uyển cũng được Bạch Khởi “mời” trở lại yến tiệc.
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng lúc này giống như bông hoa bị gió dập sương vùi, vô cùng xanh xao. Tần Phượng Uyển đi không vững, phải nhờ A Hương đỡ.
Cơ thế nàng ướt đẫm, tấm lụa sang trọng đắt tiền không che giấu được sự nhếch nhác của nàng, trông nàng lúc này chẳng khác nào một con gà chết đuổi.
Vừa rồi Bạch Khởi ném mười mấy bàn tay bị chặt đứt ra trước mặt Tần Phượng Uyển, nàng sợ đến mức ngất đi. Bạch Khởi đã dội một chậu nước lạnh lên người nàng đế đánh thức rồi “mời” nàng đến dự tiệc.
Khi đến nơi tổ chức tiệc, cảnh tượng vô số người nằm la liệt trên sân, đám nô tì xung quanh
thì than khóc khiến mặt Tân Phượng Uyển càng trắng bệch ra như tờ giấy: “Đây…đây”
Mấy vị công tử nhà họ Tần đã say và bất tỉnh, Tân Phượng Uyển sợ hãi đến nỗi toàn thân run bần bật: “Tiêu Lâm! chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?”
“Trúng độc rồi, mấy tiếng nữa sẽ trút hơi thở cuối cùng”.
Tiêu Lâm bình tĩnh phủi phủi tay áo, vừa nghe hẳn nói những lời này, Tân gia và đám người hầu đều chết đứnq!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 113 Quét sạch"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com