NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 115 Đùa chút thôi

  1. Home
  2. Ở rể - Tiêu Lâm
  3. Chương 115 Đùa chút thôi
Prev
Next

Chương 115: Đùa chút thôi
Tần Phượng Uyển cố gắng cúi đầu thấp nhất có thể, vẻ ngoài quý phái của nàng đã hoàn toàn biến mất, giờ nàng chỉ muốn che đi đôi chân ngọc ngà của mình.
Bà Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tôi phạt cô mười roi gai, cô có chịu không?”
Mười roi gai? A Hương vừa khóc vừa ngăn cản: “Tiêu phu nhân, xin hãy để ta thay mặt tiểu thư chịu đòn. Tiếu thư thân thể yếu đuối, làm sao có thế chịu nối!”
Tân Phượng Uyển được cưng từ trong trứng, đến da còn chẳng bị xước thì làm sao có thể chịu đựng được việc bị đánh bằng roi gai?
Nàng không chịu được, nhưng bà Tiêu thì chịu được sao? Không dạy cho Tần Phượng Uyển một bài học thì sao mà được?
Tiêu Lâm lạnh lùng đá cô hầu gái thường ngày cũng ngông nghênh coi trời bằng vung này ra: “Không liên quan gì đến cô, cút! Mẹ, đánh đi!”
Tần Phượng Uyển lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm, chẳng phải hắn nhân cơ hội đàn ông trong nhà họ Tân đều không có mặt nên mới dám bắt nạt nàng như vậy sao?
Đợi đấy, Tiêu Lâm, hãy đợi đấy!
Tiêu Lâm càng dùng ánh mắt khiêu khích đáp lại như muốn nói: ta đang chờ cô báo thù đó.
Bà Tiêu giơ tay, mười cây roi nặng nề quất xuống, đánh vào lưng Tần Phượng Uyến!
Tần Phượng Uyển cũng khá lì, mặc dù cơn đau dội đến buốt như bị gãy xương nhưng nàng không khóc nhiều như thường lệ.
Phụ nữ chỉ như vậy khi họ quá căm hận người đàn ông.
Tiêu Lâm không những không lo lắng mà còn vô cùng vinh hạnh khi trở thành người khiến Tân tiểu thư ghi hận như vậy.
Đám nô tì kia nhìn thấy cảnh Tần đại tiểu thư bị đánh đập thì đều không khỏi thương xót. Tiêu Lâm này sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu có được một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ, bọn họ nhất định sẽ trân trọng, chăm sóc thật tốt.
Tiêu Lâm chỉ là một tên ở rể, cưới được tiểu thư xinh đẹp như vậy là phúc đức tích lũy mười đời. Giờ nếu đánh nàng ta chạy mất thì Tiêu Lâm có thể tìm được tiểu thư xinh đẹp như vậy ở đâu ra nữa?
Miệng thì nói thương xót Tần đại tiểu thư, nhưng bọn họ thực ra đã nảy sinh suy nghĩ quá phận. Bọn họ thật muốn ôm tiểu thư nhà giàu đáng thương này vào lòng và “chăm sóc” thật mạnh bạo, ha ha!
Biết người biết mặt không biết lòng. Người khác có thề không biết đám nô tài này đang nghĩ gì, nhưng Tiêu Lâm lại biết.
Là một người đàn ông, khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đau khố như vậy, suy nghĩ của bọn họ sẽ trở nên vô cùng tục tĩu.
Tiêu Lâm chỉ muốn nói với những kẻ này rằng nếu một người phụ nữ có phẩm hạnh không đoan chính, tính tình bạo lực, dám tấn công cả trưởng bổi của mình thì dù cô ta có quý phái hay xinh đẹp đến đâu hắn cũng sẽ không thèm quan tâm, ai muốn lấy thì đi mà lấy!
Sau khi đánh xong mười roi, Tần Phượng Uyển thậm chí còn không thế quỳ vững.
Tần lão thái thái vô cùng đau xót, đang định bước tới đỡ cháu gái dậy thì Tiêu Lâm đã lãnh đạm, kiêu ngạo nói: “Quỳ lạy chín lạy và uống hết bát rượu”.
“Ngươi làm vậy vẫn chưa đủ sao?” Tần lão thái thái không nhịn được nữa. Đám nô tì bên cạnh cũng phẫn nộ tựa hồ Tiêu Lâm và bà Tiêu đã làm sai chứ không phải Tần Phượng Uyến.
“Chưa đủ!”
Tiêu Lâm ngẩng cao đầu, ngực ưỡn, đôi mắt sáng rực kiên định như thép toả ra sát ý nhàn nhạt: “Tần Phượng Uyển nên xin lỗi vì đã làm điều này với mẹ tôi! Đừng nói một mình Tần Phượng Uyển, thậm chí là nhạc phụ hoặc chính bà tạ tội thì mẹ tôi cũng đủ tư cách đế nhận!”
Tần lão thái thái sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Lâm!
Hàm ý trong lời nói của Tiêu Lâm rất rõ ràng, hắn không yêu cầu bà già kia phải xin lỗi là vì nể mặt Tân lão tướng quân. Bà ta còn có tư cách gì mà nói ra những lời này!
Đúng là nhà họ Tiêu đã suy tàn nhưng vinh quang từng có là không thể phủ nhận. Dù người ta có chê bai nhà họ Tiêu thế nào thì chiến công lập nên bằng máu thịt của họ cũng không thể xóa bỏ được!
Nhà họ Tiêu không dùng thành tích này để diễu võ giương oai thì thôi, đám người này còn dám nảy sinh ý đồ bắt nạt Tiêu gia?
Trước đây bọn họ ức hiếp Tiêu Lâm thì bỏ qua đi, hắn là đàn ông, có cách đối phó với bọn họ. Nhưng bây giờ bọn chúng ức hiếp không nối hắn, nên dám chuyến hướng nhắm vào người nhà hắn?
Những kẻ ham sống sợ chết, ỷ mạnh nạt yếu này mà cũng xứng sao?
Nếu bọn họ quên đi sự hy sinh của Tiêu gia thì chính là phản bội, là vong ơn bội nghĩa!
Bà Tiêu đường đường là vợ của một vị tướng quân uy nghiêm. Vậy mà khi gia đình tướng quân suy sụp, những kẻ tàn nhẫn và bất công này lại phủ nhận sự hy sinh và cống hiến của Tiêu phu nhân?
Khi đó, mẹ của Tiêu Lâm đã theo Tiêu gia quân đi chinh phạt người Hung Nô, bà phụ trách về hậu cần và quân nhu. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nó sẽ không thương xót chỉ vì bà là phụ nữ. Bà cũng đã cống hiến hết mình, thậm chí không tiếc cả sinh mạng cho Đại Ngụy.
Nhưng Tần gia lại dám ra tay như vậy!
Chuyện này giống như người khác đánh Tân lão thái thái vậy, kẻ nào dám làm vậy? Không ai dám! Giết phu nhân của một vị tướng quân là tội tru di tam tộc!
Nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn địa vị nên Tân Phượng Uyển mới dám ra tay. Hắn liếc nhìn Tân lão thái thái, rồi nhìn xoáy vào Tần Phượng Uyển: “Cho dù nhà họ Tiêu đã không còn như xưa nữa! Thì ta, Tiêu Lâm này vẫn sẽ có cách đối phó với cô, hiếu chưa?”
Tân Phượng Uyển sợ hãi run lên, nghiến chặt răng.
“Ta không chỉ có cách đối phó với cô, cho dù tố phụ của cô có ở đây, cha mẹ huynh đệ cô ở đây thì ta cũng có cách đổi phó với loại nữ nhân ngang ngược như cô! Cô cho rằng ông nội cô sẽ bênh vực một đứa cháu gái vong ơn bội nghĩa như cô hay là bênh vực ta đây?”
Tần lão thái thái bị lời nói của Tiêu Lâm làm cho giật mình. Tần lão tướng quân ghét nhất là những kẻ bội bạc. Khi hắn nói lời này, lớp phòng ngự tâm lý của Tân Phượng Uyển đã sụp đổ.
Tiêu Lâm nghiến răng, nửa giận nửa đe dọa, chỉ vào Tân Phong đang nằm trên mặt đất, cười lạnh nói: “Cho nên, nếu như cô nhận tội đàng hoàng, ta sẽ cho cô thuốc giải! Ta sẽ tha mạng cho cô! Tha cho huynh đệ cô được sổng!”
Nụ cười của hắn khiến Tần Phượng Uyến dựng tóc gáy.
Bàn tay định vươn ra đỡ Tần Phượng Uyến của Tần lão thái thái dừng lại giữa không trung. Đúng vậy, bà ta cũng cần Tiêu Lâm đưa thuốc giải. Bà ta đành giậm chân rồi quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh tượng khủng khiếp này nữa.
Hôm nay việc cháu gái bà ta làm quả thực có chút quá đáng. Khi biết Tân Phượng Uyển phái người đến đó thì đã quá muộn để ngăn cản rồi.
Nhưng Tân lão thái thái không ngờ rằng Tiêu Lâm lại bất chấp bữa tiệc mừng, lôi chuyện gia đình ra trước bàn dân thiên hạ, lại còn táo bạo đến mức trả thù như vậy!
Đúng là trên đời này những kẻ liều là những kẻ đáng sợ nhất!
Nhìn thấy bà nội không thể giúp được gì, Tần Phượng Uyển chỉ có thế ngoan ngoãn quỳ lạy, sau đó vươn đôi tay run rấy ra một ngụm uống hết bát rượu!
Bị rượu làm cho khó thở, Tần Phượng Uyển cau mày, không ngừng ho khan, sự bướng bỉnh cuối cùng đã không còn nữa. Nàng vừa ho vừa dập đầu lạy chín lần.
Đại tiểu thư xinh đẹp lúc này trông vô cùng nhếch nhác, tựa như bông hoa xinh đẹp mỏng manh bị mưa gió quật ngã, trông rất đáng thương.
Tần lão thái thái vô cùng đau lòng, người nhà họ Tân có bao giờ quỳ gối trước ai như vậy chưa?
Sau khi bà Tiêu nhận chín lạy xin lổi của Tần Phượng Uyển, bà giống như một vị lão phu nhân, nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Đứng dậy đi”.
Như thể bà mới là chủ nhân của nhà họ Tân.
Tân Phượng Uyển siết chặt nắm đấm: “Cảm ơn mẹ…”
“Chữ ‘mẹ’ này tôi không dám nhận, cô đứng dậy đi”.
Tân Phượng Uyển sửng sốt, nàng đã hạ mình đến như vậy, nhưng bà Tiêu lại không tiếp nhận?
Quả nhiên, giỏ nhà ai quai nhà nấy, mẹ nào thì con nấy. Người nhà này ai cũng kiêu ngạo!
Hay lắm! Tiêu Lâm âm thầm tán thưởng bà Tiêu. Bà Tiêu cũng gật đầu, bà không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho nhà họ Tiêu, sao có thế dễ dàng xuống nước?
Hiện trường xung quanh im lặng, Tần phủ nối tiếng là khó đối phó, Tần gia quân chiến công hiến hách nên ai cũng kiêu ngạo. Người ngoài đều nói cô gia của Tần phủ giống như một con chó, nhưng nhìn từ góc độ hôm nay, lời đồn này đúng là không thế tin được.
Tiêu Lâm tàn nhẫn độc ác, lại còn to gan đến mức khiến người khác phát sợ, nhưng đồng thời cũng cực kỳ ngu xuẩn.
Để trút giận với nhà họ Tần mà đầu độc rất nhiều chức sắc có mặt, Tiêu Lâm e rằng không sống nối qua ngày mai.
Tuy nhiên, với vị cô gia này, được bắt nạt nhà họ Tân một lần xong rồi chết cũng đáng.
“Đừng đi! Lấy thuốc giải!”
Tiếu Lâm đỡ mẹ rời đi nhưng bị Tân lão thái thái chặn lại để lấy thuốc giải, khuôn mặt nhăn nheo vừa nghiêm nghị vừa kiêu hãnh.
Bà ta chắc chắn Tiêu Lâm không dám không đưa thuốc giải cho bà ta.
Không ngờ Tiêu Lâm đột nhiên thay đối sắc mặt, mỉm cười hỏi: “Tân lão phu nhân, bà đang nói cái gì vậy?” 
“Ngươi hạ độc mọi người ở đây mà giờ còn dám không đưa thuốc giải?” Tân lão thái thái vừa hét lên, thị vệ của Tần phủ đã cầm kiếm xông tới!
“Đầu độc? Loại độc gì? Ta làm sao có thể làm như vậy?” Tiêu Lâm ha ha cười lớn. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp khoảng sân: “Ha ha ha ha ha!”
“Bọn họ chỉ say rượu thôi, trúng độc sao? Ha ha ha!”
Tần Phượng Uyển sắc mặt tái nhợt, tiếng cười của Tiêu Lâm đột nhiên dừng lại. Hắn lại đối nét mặt, trên mặt không có một chút cợt nhả nào mà là vẻ mặt nghiêm túc: “Ta làm sao có thể đầu độc mọi người chứ? Ngày vui như vậy, ta không thể nói đùa sao?”
Tôn nghiêm của Tần gia bị hủy hoại, cơ thể của Tần đại tiếu thư bị thiên hạ nhìn thấy mà thực ra lại là một trò đùa sao?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 115 Đùa chút thôi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com