Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 117 Làm màu
Chương 117: Làm màu
Thi Sỉ Ngụy Thiên Nghị và hoàng đế khá thân thiết nên ai cũng tưởng mối quan hệ giữa ông ta và hoàng đế rất tốt. Chỉ có hoàng đế là rõ những hoàng thúc này chỉ tỏ ra hiền từ và quân tử mà thôi, còn tài sản và các mổi quan hệ tài nguyên thì đều rơi vào tay của “Tam Si”
Mà “Tam Si” và Ngụy Giám Quốc thì sớm đã thiết lợp mối quan hệ lợi ích, chỉ là người ngoài không biết điều đó.
Trong mắt người ngoài, bao gồm cả Dương Lạc – người đứng đầu cửu Khanh thì cũng không biết người mà mình đang canh cánh toan tính cũng là người của chính mình.
Người của kinh thành đều coi thi cử là con đường xương máu cũng không phải là không có lý. Tiêu Lâm khiến người khác chú ý, hắn không quyền không thế, dù có Tụ Bảo Phường chổng lưng thì trong mắt “Tam Si” còn không bằng con số không.
“Giông bão tới thì gió cũng tới. Năm đó, tố phụ của ngươi chết trong tay của Tam Si, đúng là đáng tiếc. Đường khó đi, không biết Tiêu Lâm có thể sổng tới được thi Đình hay không”.
Hoàng đế trầm giọng, thở dài. Dịch Vô Lý phong độ hơn người, năm đó khi còn trẻ hoàng đế được chứng kiến một lần, một lần mà không thể quên, ký ức như vẫn còn mới nguyên.
Hoàng đế tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp người như thế nữa. Kết quả là Tiêu Lâm xuất hiện còn hơn cả Dịch Vô Lý nữa.
Dịch Quy gật đầu: “Người khác không thế nhưng thúc tố thì nhất định có thế. Người xem, thúc tổ có thế giả vờ đế giảm sự cảnh giác của kẻ địch, dựa vào tính toán mà tạo ra được con đường sống. Tài năng như vậy thì “Tam Si” làm gì được nổi chứ”.
Tay phải của Tiêu Lâm bị thương lừa được vô số người. Duy chỉ có hoàng đế và Dịch Quy là nhìn thấu. Quả nhiên Tiêu Lâm thắng là do đám người Dương Lạc đã khinh suất, bị Tiêu Lâm lừa.
Y và hoàng đế phải công nhận chiêu này của Tiêu Lâm thật sự là tạo ra được chiến thẳng thần kỳ.
Người như vậy sao có thể thua được?
“Được, người đã tin tưởng Tiêu Lâm như vậy thì..”, hoàng đế vổ đùi, nâng ly rượu: “Kính tổ phụ của ngươi một ly, cũng kính ta ngươi một lý, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi”.
Cuối cùng cũng đợi được Đại Ngụy xuất hiện một thiên tài mà ngòi bút thích nhuốm máu. Có điều, dù Dịch Quy tin tưởng Tiêu Lâm thì giống như hoàng đế, y cũng vẫn cảm thấy lo lắng vài phần.
Tiêu Lâm tài hoa ưu việt, lọt vào tầm ngắm của “Tam Si” là bình thường. Thi si bỏ ra sáu vạn lượng mua một bài thơ của Tiêu Lâm thì cho rằng Tiêu Lâm sẽ đón nhận lời chào mời của mình. Tới khi đó tiền của Tiêu Lâm đương nhiên sẽ lại về tay Thi Si, Tiêu Lâm lại dám không trả lại sao?
Lúc này Tiêu Lâm vẫn chưa biết gì về ba người này, Dịch Quy lo lắng thúc tổ sẽ dễ chủ quan, kinh địch.
Trong buổi tiệc của Tần phủ, Dịch Quy chỉ tỏ ra say, còn xảy ra chuyện gì thì y đều biết hết. Y giả vờ mà thôi.
Thúc tố vừa rồi sỉ nhục Tần tiểu thư. Trước đây nếu xảy ra chuyện, có khi Tân phủ sẽ ra mặt ngay. GIỜ mối quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tần phủ đã gần rạn nứt, không có chỗ dựa thì sao hắn có thể qua được cửa ải này chứ?
Tại Tiêu gia…
“Bạch Khởi! Đi thôi”.
“Đại nhân đi đâu?”
Bạch Khởi theo sát hắn, tỏ vẻ nghi ngờ. Từ sau khi chủ nhân gây chuyện ở Tần gia thì ngày nào đại nhân cũng vui vẻ lạ thường. Tần Phượng Uyển bị mất mặt mà đại nhân chẳng sợ chút nào.
Khi đó, ngay cả Tân lão thái thái cũng muốn giết hắn luôn. Bạch Khởi ở bên cạnh quan sát,
chuấn bị bảo vệ đại nhân bất cứ lúc nào.
Mà tối hôm đó sau khi rời khỏi Tần phủ thì đúng là đối với đại nhân như một câu chuyện đùa. Sau này không còn ai nhắc tới chuyện ở Tần phủ nữa.
Giờ đây Tiêu Lâm chỉ để ý tới thương bài. Tiền đã chuẩn bị đủ, đợi hắn đỗ trạng nguyên, có thương bài thì sẽ lập tức xây tửu lầu.
Việc xây dựng và vận hành tửu lầu đều cần có người. Hắn muốn mời những nô bộc của Côn Luân với thiên bấm là các chiến sĩ làm nhân công của mình. Nghĩ thôi cũng thấy đầy khí thế và bá đạo rồi.
“Đại nhân đang nói gì vậy?”, Bạch Khởi khựng người, kinh ngạc vô cùng.
Chưa từng có ai bỏ tiền ra để mời nô lệ Côn Luân làm việc. Kinh thành ai lại dám tới một nơi đây nô lệ Côn Luân như tửu lầu để ăn uống chứ.
Bạch Khởi không hiếu. Làm kinh doanh đúng là phải khác biệt, chỉ cần bán tốt thì thay đen đối trắng cũng không còn là chuyện khó nữa.
Tiêu Lâm kéo tay Bạch Khởi: “Nhiều lời thế, tới nơi mà huynh lớn lên xem đi”.
Tiêu Lâm sớm đã muốn tới đó. Nô lệ của Côn Luân, hắn chỉ mới gặp có Bạch Khởi và Từ Đạt. Hắn rất tò mò, rốt cuộc đó là nơi như thế nào mà có thể nuôi dưỡng được nhiều người tài như thế.
Nơi mà người khác ghét bỏ thì Tiêu Lâm lại vô cùng quan tâm. Chủ tớ lôi lôi kéo kéo nhau trong con hẻm nhỏ rồi đi về nơi tập trung nô lệ của Côn Luân bên ngoài thành.
Lúc Tiêu Lâm nói chuyện thì gần đó có người ôm kiếm đang đứng dựa vào tường, lạnh lùng chờ đợi điều gì đó.
Lá bay cuộn dưới đất. Người kia cúi đầu như một ngôi miếu thần lẳng lặng chờ đợi người khác tới bái lạy.
Tiêu Lâm liếc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu. Thông tin nhanh chóng dấy lên trong đầu của hắn.
Cảm giác quen thuộc quá. Có lẽ có ghi chép trong lịch sử. Tại sao trong tiếu thuyết, cứ mỗi khi nhân vật chính xuyên không thì trong nháy mắt lại có thể nắm rõ được về thế giới như lòng bàn tay còn hắn thì không chứ, cứ như nặn kem đánh răng vậy.
Có khi nào vì chủ nhân của cơ thể này quá ngốc không nên ký ức mới cứ từng chút từng chút như thế. Tiểu thuyết đúng là không thể tin được mà.
Tiêu Lâm xoa đầu, cơn choáng váng nhanh chóng qua đi. Trong đầu hắn hiện ra thông tin của ba người, là Tam Si?
Đợi đã, Tiêu Lâm đột nhiên nhớ ra, trong cuốn sách mà phụ thân để lại, trong số những người có thể tin tưởng thì không có tên của Tam Si. Ba người này lẽ nào cũng là người của Ngụy Giám Quốc?
Tiêu Lâm đoán không sai, Tam Si là thành phần bất thiện. Tam Si của kinh thành chính là thúc thúc bá bá của hoàng đế.
Mấy người này ỷ vào việc đọc sách nhiều hơn người khác mấy chục năm, văn võ siêu việt nên đến cả một Thái Đấu như Văn Hàn cũng không coi ra gì.
Bọn họ coi mình là tối thượng. Ngoài hoàng đế ra thì trong thiên hạ không ai có thế sánh được với “Tam Tuyệt” của Đại Ngụy, chỉ có họ mà thôi.
Cái gọi là Tam Tuyệt gồm thơ, kiếm và võ.
Thi Si là đỉnh cao của tài hoa. Kiếm Si là đỉnh cao của kiếm thuật. Võ Si là đỉnh cao của chiến thuật chiến trường.
Tam Si đều cho rằng mình hơn người ở phương diện nào đó. Đồng thời cũng thích chiêu mộ những nhân tài và vật dụng ở ba phương diện này. Nếu ai không phục thì phải chết.
Từ đó Tam Si trở thành biệt danh của họ, khiến họ còn tự hào hơn cái biệt danh vương gia.
Người ngoài nhắc tới Tam Si thì đều biết họ là ai.
Về ba phương diện này Đại Ngụy đều xuất hiện nhân tài nên bọn họ cần chiêu mộ thêm người ở giai đoạn cống sinh, ai không phục cũng phải chết.
Vì vậy, đợi đến khi thi đình, các thí sinh trước mặt hoàng đế hầu nhưu đã trở thành người của Ngụy Giám Quốc cả rồi. Còn những người ủng hộ hoàng đế thì có đỗ thi Hương cũng không đổ được thi Hội, đỗ được thi Hội cũng không đỗ được thi Đình. Bởi vì chẳng ai còn giữ nổi mạng tới thi Đình hết.
Tam Si chỉ là khái niệm. Tiêu Lâm chưa từng gặp Tam Si thế nên những ký ức có được chỉ là những câu chuyện rời rạc của họ. Tiêu Lâm còn phải tới khu tập trung của nô lệ Còn Luân, làm gì có thời gian quản chuyện về Tam Si.
Đường đường là Tam Si, vừa xuất hiện trong đầu Tiêu Lâm mà đã bị hắn gạt qua một bên rồi. Cái gì mà Tam Si chứ, đúng là làm màu mà.
Biết ba trăm bài thơ của Đường Thi Tống Từ thì đến cả Thi Si cũng bị quật và phải gọi bằng bổ.
Bạch Khởi có thể chưa đánh lại được Kiếm Si. Sau này Tiêu Lâm sẽ dựa vào võ hiện đại, dạy Bạch Khởi vài chiêu, dạy thêm ít kiếm thuật thì đánh cho Kiếm Si gọi là ông nội cũng không thành vấn đề.
Võ Si à? Tôn tử Binh Pháp, Ngô Tử, Tư Mã Pháp…Thập Đại Binh Pháp cũng cần tìm hiếu thêm chút.
Tam Si sao? Tam ngốc thì cólChỉ có những kẻ màu mè thì mới thích đặt những cái tên gây cười thôi.
Tiêu Lâm lắc đầu, gạt Tam Si qua một bên. Hắn và Bạch Khởi rảo bước. Hắn trừng mắt với người đứng dựa tường. Mùa đông lạnh ngắt, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì kẻ kia sao lại đứng ở một con hẻm để cho gió thổi lạnh cóng thế này chứ?
Đi thôi, đừng quan tâm tới những kẻ kỳ quặc. Cứ thế một chủ một tớ đi lướt qua, biến mất vào trong hẻm mà chẳng thèm nhìn ý kẻ kia lấy một lần.
Kẻ ôm kiếm khựng người. Tiêu Lâm đã lướt qua như thế sao?
Đi như thế á?
Tiêu Lâm không nhìn thấy hắn sao?
Tiêu Lâm khiến Thi Si chú ý thì cũng khiến Kiếm Si chú ý.
Tiêu Lâm có được đệ nhất kiếm của Côn Ngô Các nên Kiếm Si muốn tới xem xem người dám lấy cả đệ nhất kiếm và đỗ đầu bảng là người như thế nào.
Trăm nghe không bằng một thật mà. Thế nhưng Tiêu Lâm đã khiến Kiếm Si cảm thấy “quê” vô cùnq.