Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 118 Tiền như rác
Chương 118: Tiền như rác
“Vương… Vương gia… Cậu ta đi rồi, chúng ta về thôi”, một nô bộc đi ra, cấn thận nói: “Người này có mắt không tròng, chúng ta không cần phải so đo”.
Tiêu Lâm nhận tiền của Thi Si chứng tỏ đã bị Thi Si chiêu mộ. Theo quy tắc, Kiếm Si không thể ra tay.
“Thi Si ra tay nhanh thật”, Kiếm Si lạnh lùng cười: “Ta cũng muốn có người này”.
Không vì gì khác, Tiêu Lâm không coi trọng ai giống như mình, trong xương cốt có khí chất và nhiệt huyết, ông ta thích!
Đáng ra Tiêu Lâm phải cùng ông ta phát triến kiếm đạo của Đại Ngụy, thơ từ có viết tốt mấy cũng sao có ích bằng kiếm được?
Thi Si của Đại Ngụy không ngờ có ngày mình lại chiêu mộ cống sinh thất bại.
Bởi vì Tiêu Lâm nhận được tiền xong vẫn không đến thăm Vương phủ!
Tiêu Lâm nhận sáu vạn lượng thế là xong rồi?
Đã hứa là coi Thi Si như tri kỉ của mình kia mà?
Thi Si đã dọn kệ sách sẵn sàng đợi Tiêu Lâm cầu kiến, nhưng chỉ đợi được trận gió lạnh lẽo.
Tiêu Lâm một lòng đi đến nơi tập trung nô lệ Côn Luân. Nơi này thuộc góc Đông Bắc xa xôi hẻo lánh nhất kinh thành, tên là Ám Uyên.
Cái tên này do văn nhân đặt, một cái tên u ám, không cần nói cũng biết nô lệ Côn Luân không được hoan nghênh, vừa nghe đã biết là một nơi không thấy ánh sáng mặt trời.
Nô lệ thời cố đại có địa vị vô cùng thấp kém, ngay cả cái tên chỗ ở văn nhân cũng muốn đặt cho họ hai chữ xấu nhất.
Cái tên Ám Uyên tuy thâm trâm nhưng thực ra chỉ là một thôn làng bình thường. Nếu Tiêu Lâm và Bạch Khởi đi bộ đến Ám Uyên thì phải mất hai ngày. Kinh thành Đại Ngụy rộng lớn, cho nên bọn họ định mua ngựa ở dọc đường.
Những ngày qua, Tiêu Lâm tiêu tiền như nước.
Hoàng đế ban thưởng một nghìn lượng vàng, hắn dùng một nửa nộp học phí, còn lại năm trăm lượng thì tổ chức tiệc rượu ở Minh Nguyệt Lâu.
Đó là vàng! Tiêu Lâm tiêu mà không chớp mắt, giống như vàng chỉ là cát sa mạc.
Cho dù có sòng bạc về tay, nhưng Tân trước Tụ Bảo Phường bị nhiều người đập phá, bàn ghế và các dụng cụ đều hư hỏng. Tụ Bảo Phường vẫn đang tu sửa, đến nay chưa mở cửa.
Không mở cửa có nghĩa không có bạc liên tục không dứt. Hơn nữa còn phải phát tiền công cho người làm trong sòng bạc, mỗi ngày không có thu nhập nhưng tiền thì chi ra liên tục.
Sòng bạc không mở cửa, Tiêu Lâm không những không hề sốt ruột, Dịch Quy tặng hai mươi lăm vạn lượng bạc, hắn cũng không đưa về nhà mà để lại ở sòng bạc.
Tiêu Lâm nói từ khi nhận sòng bạc, tiền hiện có và tiền sau này của sòng bạc đều thuộc về Bạch Khởi và A Thạch.
Hai người họ muốn dùng thì cứ tùy tiện dùng.
Phát tài chỉ trong một đêm!
A Thạch mừng như điên! Việc đầu tiên cậu ta làm là dạo khắp những quán ăn ngon ở kinh thành theo sự phân phó của Tiêu Lâm! Ăn uống chơi bời, vô cùng sung sướng.
Chỉ có Bạch Khởi là không lấy một đồng tiền nào.
Bạch Khởi hiểu rõ, mình đã đặt cược đúng thủ khoa, nhưng đó không phải trọng điếm. Với thân phận của hắn, cược đúng cũng được tiền, sòng bạc này cũng là vì Dịch công tử nhận chủ nhân làm thúc tổ nên mới dâng ra dể dàng như vậy.
Sòng bạc và tiền đều không liên quan đến Bạch Khởi và A Thạch, nhưng chủ nhân lại cho bọn họ hết. chi tiêu ngày thường, chủ nhân không động đến tiền của sòng bạc, tất cả chi tiêu đều lấy từ sáu vạn lượng mà chủ nhân bán thơ.
Ai cũng nói cô gia Tần phủ như chủ nhân đầy mùi nghèo khó, Bạch Khởi nghĩ rằng Tiêu Lâm phát tài trong một đêm sẽ tận tình hưởng lạc, nhưng hắn không những không hưởng lạc mà còn xem tiền tài như rác rưởi.
Chủ nhân nói một cách hào phóng, nghìn vàng tiêu hết sẽ kiếm thêm, nên tiêu thì cứ tiêu.
Đấy, hắn tiêu sáu trăm lượng một cách rộng rãi, mua hết tất cả ngựa ở chuồng ngựa, đồng thời kêu người hộ tống.
Hôm nay có mối làm ăn lớn như vậy, người đàn ông bán ngựa vô cùng vui vẻ, nào ngờ vừa nghe nói hộ tống đến Ám Uyên thì liên tục chối từ.
Nơi đó là nơi kiêng kị của người làm ăn, bọn họ cho rằng Ám Uyên vô cùng xui xẻo. Nếu để mùi xui xẻo ám vào quần áo không xua đi được, người sẽ xui xẻo lây, cho nên người làm ăn như bọn họ sẽ không đến đó.
Bạch Khởi không hiểu: “Chủ nhân, vì sao lại mua nhiều ngựa như vậy?”.
“Lần đầu đến nhà của ngươi, không cần mang theo quà sao?”.
Ngựa, bá tánh bình dân không mua nổi, con cháu thế gia mới sử dụng được. Món quà này đúng là quý trọng.
Nhưng người bán không muốn đưa tới, Bạch Khởi đang vui vẻ chợt thất vọng.
Giữa hắn ta và chủ nhân có khoảng cách về thân phận rất lớn, cho dù hắn ta có làm hộ vệ, những người này vẫn xem thường nô lệ Côn Luân.
“Đại nhân, thật sự không thể đi đến nơi đó! Người làm ăn như bọn ta ngoại trừ kiếm tiền thì là cầu sự may mắn, chỉ mong được bình an”.
Vốn dĩ tâm trạng Tiêu Lâm rất tốt, không mặc cả với ông ta. ông ta mở miệng đòi sáu trăm lượng, hắn cũng đưa.
Kết quả, ông ta không vận chuyến? số ngựa này quen hơi người, không có người quen thì không thể cưỡi được ngay, nếu không thì Tiêu Lâm cũng không cần ông ta.
Một con ngựa khoảng hai mươi lăm đến năm mươi lượng, tương đương năm mươi nghìn đến một trăm năm mươi nghìn tệ thời hiện đại.
Tiêu Lâm sờ đầu ngựa, số ngựa này được nuôi dưỡng không tệ, sáu trăm lượng đổi mười hai con ngựa thật ra cũng tạm được.
Nuôi ngựa không dê, xử lý càng khó, ngựa ở cổ đại tương đương với xe sang ở xã hội hiện đại.
Tiêu Lâm hiếu rõ người xưa nuôi ngựa vất cả.
Ngựa là một động vật thanh nhã, ngựa không dê nuôi, ngựa đế cưỡi càng khó.
Mỗi ngày phải lau chùi và dắt ngựa đi dạo, rửa móng, cho ăn uống, còn phải huấn luyện.
Thời cố đại, muối là thứ quý giá, người nuôi ngựa không nỡ ăn muối, nhưng ngựa thì cần phải cho ăn muối thường xuyên. Vì vậy, người nuôi ngựa sẽ nhường muối cho ngựa ăn.
Hôm nay chỉ có một người bán ngựa, nhưng nuôi ngựa, cho ngựa ăn phải có đến hai mươi mấy người.
Cơm ăn áo mặc của hai mươi mấy người đều trông cậy vào số ngựa này.
Ngựa bán ra, trừ đi tiền vốn thì có thế chia mỗi người mười lượng, khá hơn so với làm ruộng.
Làm ruộng đến cuối năm cũng chưa kiếm được ba lượng.
Nhưng vì Tiêu Lâm trở thành thủ khoa kì thi Hương, một bộ hỉ phục của hắn ở tiệm cầm đồ có thế bán được ba nghìn lượng.
Con cháu thế gia đến Minh Nguyệt Lâu ăn một bữa tốn mười lượng vàng, tức là một trăm lượng bạc.
Tần Phượng Uyển chỉ là tiểu thư tướng môn, nhưng không cài trâm ngọc trai dưới năm mươi lượng.
Rượu Quỳnh Tô của kinh thành bán ra ít nhất cũng phải năm mươi lượng.
Bá tánh bình dân vất vả mưu sinh.
Con cháu thế gia tùy ý tiêu xài, vung tiền như rác.
Đại Ngụy và xã hội hiện đại có nhiều chổ không giống nhau, chỉ có điếm này là y hệt.
“Thêm sáu trăm lượng, có đưa đi được không?”.
Tiêu Lâm nói xong, người buôn ngựa trợn to mắt, sáu trăm lượng là giá bán cao nhất rồi, lại còn thêm sáu trăm lượng nữa?
Xui xẻo cái quái gì, đưa đi!
Đưa đi liền, đưa đi liền!
Người buôn ngựa cười ha ha: “Đại nhân yêu ngựa như vậy, đây là sự công nhận đối với tiểu nhân! Đương nhiên tiếu nhân không thế thoái thác nữa! Đừng nói là Ám Uyên, cho dù trước mắt là núi đao biển lửa, tiếu nhân cũng sẽ đưa đến cho ngài! Đi!”.
Người buôn ngựa quét bay vẻ mặt ghét bỏ, bắt đầu nhiệt tình thu xếp.
Bạch Khởi thở phào, Tiêu Lâm nhướng mày nói với hắn: “Thương nhân quan trọng lợi ích, có tiền có thế sai ma khiến quỷ, rất nhiều chuyện có thể dùng tiền giải quyết, không cần buồn, ở quê nhà ta, tiền có thể giải quyết chín trên mười vấn đề. Đại Ngụy các ngươi hơi đặc biệt, là thế giới quyền lực, tiền chỉ có thể giải quyết một nửa nhưng cũng đủ cho ngươi giải quyết phần lớn vấn đề rồi”.
“Vâng, chủ nhân, Bạch Khởi nhất định ghi nhớ trong lòng”.
Bạch Khởi nhảy lên người, lúc nãy người buôn ngựa còn có chút kỳ thị Bạch Khởi, thấy Tiêu Lâm đổi xử với Bạch Khởi như huynh đệ, miệng mồm cũng khôn khéo hơn: “Huynh đài, cậu thật tinh mắt! Trừ con ngựa của đại nhân, ngựa của cậu là con được huấn luyện tốt nhất!”.
Bạch Khởi có chút đau lòng, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, một nghìn hai trăm lượng, đắt quá”.
Tiêu Lâm đưa tay cốc đầu hắn ta: “Ta dạy ngươi thế nào, ngươi quên rồi sao? Ngươi nói lớn lên một lần nữa xem!”.
“Hôm nay có rượu thì hôm nay uống, nghìn vàng tiêu hết sẽ kiếm thêm!”.
Đây là thơ từ mà Tiêu Lâm bắt hắn ta phải học thuộc, nói rằng muốn thay đối tâm thái thì phải bắt đầu từ tư duy.
Tiêu Lâm cười lớn: “Đây mới là phong cách mà một đại hiệp nên có! Tiền với ngươi mà nói không phải vấn đề nữa rồi!”.
Người buôn ngựa nghe xong, nhìn Tiêu Lâm sững người, nghìn vàng tiêu hết sẽ kiếm thêm, đây là hào khí cỡ nào?
“Đại nhân, ngài có thiếu người không? Tiểu nhân cũng có thể làm hộ vệ!”, người buôn ngựa cho rằng Bạch Khởi chỉ là hộ vệ bình thường, thấy Tiêu Lâm hào phóng như vậy thì cũng muốn làm.
“Không thiếu”, Tiêu Lâm nói một câu, kẹp hai chân thúc ngựa: “Đi!”.
Ba người mười hai con ngựa, vó ngựa như bay, khí thế hùng dũng.
Lúc hắn mua ngựa luôn có người ôm kiếm đứng dựa tường ở bên ngoài.
Người đó còn cố tình đứng dựa ở vị trí khá dễ thấy, người ra ngoài chắc chắn có thể thấy được.
Ông ta cứ tưởng Tiêu Lâm sẽ thấy ông ta.
Kết quả Tiêu Lâm cưỡi ngựa chạy đi mất, lần này còn không ngoái đầu nhìn ông ta.
Ông ta định hét lên, nhưng bầy ngựa lại tung bụi mù mịt, làm Kiếm Si sặc bụi đầy miệng.
Tiêu Lâm!
ỏng ta tức tối siết chặt tay!