Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 119 Cố chấp tranh nhau
Chương 119: Cố chấp tranh nhau
“Vô lý!”.
Một Hội nguyên nho nhỏ, vậy mà lại không coi Vương gia ra gì!
Người cao quý như ông ta sao có thể chủ động bắt chuyện với Tiêu Lâm?
Phải là Tiêu Lâm quỳ lạy, mở lời trước.
Bây giờ Tiêu Lâm không những phớt lờ ông ta hai lần, lại còn cho ông ta hít bụi?
Nô bộc ở cạnh thấy ông ta mặt đầy bụi bặm, sợ đến giật mình. Ai cũng biết Kiếm Si vương gia là một người ưa sạch sẽ.
Ai làm bẩn quần áo ông ta chẳng khác nào lấy mạng ông ta! Mỗi ngày Vương gia có thể thay quần áo đến sáu bảy lần. Trong Vương phủ, nô bộc giặt áo quần, sửa sang áo quần cho Vương gia phải hơn trăm người, nếu không sẽ không đạt yêu cầu của Vương gia.
Ông ta có chút bụi là đã không chịu được, huống hồ bị hất bụi lên đầy người?
Tiêu Lâm không coi ai ra gì và ngang ngạnh tùy ý, giống hệt Kiếm Si! Tiêu Lâm phóng khoáng không bị ràng buộc, có phong độ của đại tướng. Nếu có được Tiêu Lâm, chắc chắn có thế chiêu mộ nhiều binh mua càng nhiều mã hơn thông qua hắn.
“Hắn muốn đi Ám Uyên, chúng ta cũng đi”, Kiếm Si phất tay áo, chán ghét lau bụi trên mặt: “Thay áo cho ta trước”.
“Vương gia, chúng ta chiêu mộ cậu ta thật sao? Thi Si nhất định sẽ rất tức giận, nếu ông ấy giận thì sẽ…”.
Nô bộc nói chuyện thận trọng, các phương diện không bình thường mới gọi là si, Tam Si không có ai là dễ trêu vào.
Chuyện này tại Tiêu Lâm, trước đây chưa thấy mấy vị Vương gia chú tâm đến một Hội nguyên như vậy. Gã không hiếu, chỉ là Hội nguyên mà thôi, có cần phải tranh giành không?
“Ta mà sợ ông ta giận à?”, Kiếm Si lạnh lùng hừ: “Dắt Hãn Huyết Bảo Mã của ta ra đây!”.
“Vâng!”.
Hãn Huyết Bảo Mã mới gọi là ngựa, ở trước mặt nó, ngựa Tiêu Lâm mua có là gì? Hãn Huyết Bảo Mã là quý tộc trong loài ngựa, một vạn lượng một con, có tiền cũng không mua được.
Tiêu Lâm nhìn thấy nó nhất định sẽ sáng mắt!
“Vương gia, ngài định tặng ngựa này cho Tiêu Lâm sao?”, nô bộc không thể tin được. Đây là bảo bối của Vương gia, thế mà lại tặng cho một Hội nguyên?
“Thi Si cho hắn tiền thì đã sao, ta sẽ tặng hắn Hãn Huyết Bảo Mã! Hắn nhất định sẽ quay sang làm môn khách phe ta!”.
Nộ bộc cảm thấy Vương gia của mình như bị trúng tà, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành phối hợp với Vương gia đang tràn đầy hào hứng, ông ta muốn thứ gì thì sẽ chuấn bị thứ đó.
Nhiều người chú ý đến Tiêu Lâm, đó là vì hắn liên tục giành hạng nhất.
Tuy nhiên, trừ người của Thái thường tự và Thi Si, cùng thân tín của Hoàng đế, đa số đều không biết Tiêu Lâm được điểm tối đa toán học. Bọn họ chỉ nghĩTiêu Lâm rất giỏi toán học, có lẽ đáp được năm sáu đề toán học nên mới bù được điếm thư pháp.
Khoa cử là con đường màu máu, Tiêu Lâm đi được một nửa mà không bị tốn hại gì. Trước kia, văn nhân không bị tốn hại là nhờ được người khác chiêu mộ, có người làm chỗ dựa.
Trong mắt mọi người, Tiêu Lâm cũng không ngoại lệ, hắn đương nhiên cũng thuộc trường hợp này.
Đấy, hắn trở thành môn khách của Thi Si, nếu không thì sao Thi Si lại bỏ nhiều tiền ra mua thơ như vậy?
Lần này, mọi người không còn chế giễu Tiêu Lâm, ngược lại có chút thương hại cho hắn.
Ai mà không biết Thi Si là một kẻ biến thái cố chấp? Nhiều năm trước, ồng ta từng thích một cống sinh, nào ngờ cống sinh nghèo khó đó là một người thuần khiết, phẩm hạnh cao quý, chỉ trung thành với bệ hạ, kết quả bị Thi Si tìm lý do bất kính với Vương gia, rút gân tay của cống sinh đó.
Tay đã phế không thể cầm bút, nhân tài vất vả đào tạo ra từ một nhà nghèo khó lại biến thành người tàn tật như vậy.
Nghe nói cổng sinh tài hoa hơn người đó vốn có tiền đ’ô xán lạn, bây giờ chỉ có thể ăn xin trên đường phố ở kinh thành.
Thi Si là Vương gia, là huynh đệ của Tiên đế, thân phận vô cùng cao quý, có quan phủ nào dám xen vào chuyện này?
Dù chuyện này có đến tai bệ hạ cũng sẽ không có kết quả. Hơn nữa, dù trong chuyện này có oan khuất cũng khó mà tìm được chứng cứ, bởi vì tội danh mà Thi Si gán cho cống sinh là trêu ghẹo tiếu thiếp của Vương gia. Chuyện nam nữ đưa ra công đường cũng khó mà có kết luận.
Ai cũng biết tội danh là giả, cống sinh không muốn trở thành môn khách của Thi Si mới là lý do thật sự.
Chuyện này còn xem là sát phạt có lý do, còn nhiều chuyện vô lý hơn, chỉ vì nhất thời nổi hứng.
Thi Si thích sưu tầm bút mực giấy nghiên, đôi khi nổi giận lưỡi kiếm dính máu cũng chỉ vì cây bút mà người khác cất giữ.
Vì vậy, người dân bình thường khó mà tưởng tượng được những thủ đoạn điên rồ mà Tam Si dùng đế chiêu mộ người khác và đáp ứng cho sở thích của mình.
Bọn họ ỷ vào thân phận cao quý ngang ngược chém giết, tàn ác từ trong xương máu. Hiếm có hơn là Tam Si vô cùng đoàn kết, ngay cả Hoàng đế cũng không có biện pháp gì.
Xưa nay Thi Si không thích loại người văn hào Thái Đấu như Văn Hàn, ông ta cho rằng trên toàn Đại Ngụy chỉ có mình mới có thế xưng là Thái Đấu thơ từ.
Nếu không phải Văn Hàn là thầy của hai đời thiên tử, Văn Hàn đã chết trong tay Thi Si từ lâu.
Văn Hàn không quan tâm chuyện triều đình, chỉ lo dạy học. Thi Si ghét nhất là dạy học, ông ta nghĩ rằng chỉ có nhân tài mà ông ta chọn trúng mới có thể học thơtừ ca phú, chỉ khi nhân tài quy thuộc ông ta mới có thể nhờ vào tài hoa phát triển tiền đồ.
Nhưng người Thi Si chọn trúng đều là con cháu thế gia, có tiền có quyền, thỉnh thoảng chấm trúng con cháu nhà nghèo thì đều là nhân tài vô cùng xuất sắc.
Thế nên, ông ta và Văn Hàn, người luôn cho rằng giáo dục không phân biệt cao thấp sang hèn, là kẻ thù không đội trời chung.
Một bên chỉ nâng đỡ con cháu thế gia trở thành váy cánh của mình.
Một bên đơn thuần dạy học, mong ai cũng có thế đọc sách.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, hai người luôn giữ trạng thái nước sông không phạm nước giếng, thế mà vì Tiêu Lâm, Thi Si và Thái Đẩu lại gặp nhau. Hai người này gặp nhau, Tào Hành Chi cũng phải đứng sang một bên, bởi vì hai hố tranh nhau chắc chắn sẽ có một bên bị thương, Tào Hành Chi không muốn vạ lây.
Bọn họ không hiểu vì sao Tiêu Lâm đã là mòn sinh của Văn Hàn mà vẫn dám nhận tiền của Thi Si?
Cũng không thể trách Tiêu Lâm, Tiêu Lâm hoàn toàn không nhận ra Thi Si.
Khi Thi Si mua thơ cứ ngỡ ai cũng sẽ nhận ra ông ta, cuối cùng ở đó không phải con bạc thì là dân chúng, toàn người không biết chữ, đáu thể nhận ra người trước mắt là Thi Si khiến văn nhân nhã sĩ sợ hãi?
Mọi người chỉ biết đó là một ông lão ngu ngốc lắm tiền.
Tiêu Tịnh còn nhỏ, chỉ coi ông ta là một người ông già cả.
Gần đây Tiêu Lâm không chú ý đến những tin đồn ở kinh thành. Bà Tiêu bị thương ở tay, hắn một lòng nấu thuốc cho bà Tiêu.
Hẳn hoàn toàn không chú ý đến lời đồn thổi ở bên ngoài.
Trước kia trong đầu Tiêu Lâm khồng có thòng tin về Tam Si, vừa xuất hiện thì vứt ra sau đầu. Tiền đã cầm, hắn còn cần quan tâm là ai mua sao?
Lần sau người đó đến, hắn viết thêm một bài nữa là được.
Tiêu Lâm và Tam Si còn chưa tranh đấu với nhau, người của Thái thường tự đã ngồi không yên.
Mấy hôm trước, bọn họ đã họp cả ngày, muốn mượn tay Thi Si xử tử Tiêu Lâm, một là trừ khử Tiêu Lâm, hai là gây chia rẽ mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thi Si.
Lần này Dương Lạc hành động không báo cho Chu thị. Ông ta nghĩ trừ khử Tiêu Lâm là chuyện tất nhiên, Thi Si cũng là kẻ địch, không cần phải thông báo.
Ông ta không ngờ Thái thường tự vừa phái người lan truyền tin đồn Tiêu Lâm bán thơ lần hai,
Dương phủ đã có một vị khách không mời mà đến.
Người đó vừa vào cửa đã đạp Dương Lạc ngã ra đất.
Người đến là quản sự của Chu thị. ông ta xuất hiện thường là để chuyển lời cho Ngụy Giám Quốc.
Dương Lạc kinh ngạc ngã ngồi dưới đất, vô cùng hoảng sợ: “Ngụy Giám Quốc… có lời muốn nói với tiểu nhân sao?”.