NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 121 Thôn Ám Uyên

  1. Home
  2. Ở rể - Tiêu Lâm
  3. Chương 121 Thôn Ám Uyên
Prev
Next

Chương 121: Thôn Ám Uyên
Tần Phong sửng sốt nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn ta tạm thời gác chuyện của công chúa sang một bên rồi vội vã về nhà.
Những cơn gió cuối thu ở kinh thành vô cùng lạnh lẽo, càng đi về phía Bắc, khung cảnh càng trở nên tiêu điều.
Dần dần, cây cối biến mất và những nấm mồ xuất hiện ngày càng nhiều.
Đi thêm vài cây sổ nữa, không còn cây cối hay nghĩa trang, chỉ còn một dải cát vàng. Môi trường sống của nô lệ Côn Luân tồi tệ đến mức nào, Tiêu Lâm chưa đến nơi đã có thể tưởng tượng ra.
Trên đường đi, Bạch Khởi và Tiêu Lâm bàn luận về những chủ đề nóng tại kinh thành gần đây, những chủ đề này đều xoay quanh công chúa và Tần Phượng Uyển.
Thứ nhất là công chúa kén chồng, thứ hai là Tân Phượng Uyển lộ chân trần.
Tiêu Lâm tỏ ra không đồng tình: “Việc công chúa chọn chồng ta cũng biết, công chúa mới bảy tám tuối, còn quá nhỏ! Như vậy không tốt!”
Người buôn ngựa âm thầm đánh giá, trên đời vẫn có kẻ dám chê bai công chúa cao quý. Người đàn ông trước mặt tuy giàu có nhưng lại có vẻ giàu xối. Lại còn miệng lưỡi lắt léo, ngay cả công chúa cao quý hắn cũng coi thường, đây chẳng phải giả vờ thì sao?
Cóc không ăn thịt được thiên nga, nên mới chê rằng thịt thiên nga không ngon.
“Tuy nhiên, tin đồn về Tần Phượng Uyển thì cũng không tệ”.
Tiêu Lâm cười đắc ý, Tần gia sổng chết không muốn đế cho chuyện bê bối ngày hôm đó lộ ra, đương nhiên những người hầu có mặt ở đó không dám nói gì, nhưng Tiêu Lâm thì dám.
Đúng vậy, Tiêu Lâm đã đích thân lan truyền tin tức về việc bàn chân trần của Tần Phượng Uyển bị mọi người nhìn chằm chằm.
Cứ để Tần Phượng Uyển nếm thử cảm giác bị hàng ngàn người bàn tán. Xúc phạm Tiêu gia như vậy mà chỉ thỉnh tội là đủ sao? Lòng tự trọng của Tần Phượng Uyến có thể đổi lấy nỗi đau thể xác của bà Tiêu không? Không để nàng chịu cảm giác bị người đời chỉ trỏ thì sao mà hả lòng hả dạ được?
Trong mắt Tiêu Lâm, lòng tự tôn của một đại tiểu thư là thứ vô giá trị.
Nếu nàng làm tốn thương mẹ hắn thì hắn sẽ hủy hoại tiếng tăm và thể diện mà nàng coi trọng nhất! Không chỉ huỷ hoại, mà phải huỷ hoại triệt để!
Nhà họ Tần không ngờ rằng vừa ra ngoài, Tiêu Lâm đã rêu rao diễn lại cảnh trừng phạt vợ trên đường trong lúc “say rượu”.
ở kinh thành này không thiếu nhất chính là những kẻ nhiều chuyện. Bọn họ nghe chuyện thì đều trợn mắt há hốc mồm, bàn chân của Tần đại tiếu thư lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy sao?
Tất cả bọn họ đều khó chịu vì không được tận mắt nhìn thấy bàn chân của Tân đại tiểu thư, biết vậy thì đêm đó phải giả vờ lạc vào trong Tân phủ để hưởng chút phúc lợi!
Càng khiến nhiều người kinh ngạc hơn là một tên ở rể như Tiêu Lâm lại bất chấp lễ tiết, dám làm nhục Tần đại tiểu thư một cách đường đường chính chính như vậy. Rất nhiều người đàn ông lắc đầu, cho dù Tần đại tiểu thư có làm tốn thương bà Tiêu thì Tiêu Lâm cũng nên nhịn nhục. Nhưng Tiêu Lâm không chịu nhịn, đối phó với nhà họ Tân như thế này thì sau này làm gì còn chỗ để nương tựa, chỉ sợ về sau không nên cơm cháo gì.
Khi Tiêu Lâm “vô tình” đế lộ tin tức này ra, Bạch Khởi cũng cảm thấy có chút bất lực. Tần đại tiểu thư dù gì cũng là chính thê của chủ nhân, rất nhiều công tử thế gia muốn cưới vị tiểu thư này về, nhưng Tiêu Lâm dù đã cưới được nàng nhưng lại không chịu nể mặt.
Tiêu Lâm là người hiện đại, thân phận con gái tướng quân cũng không bằng hai chữ đức hạnh.
Mọi người đều nói rằng hắn với cao, nhưng trong mắt Tiêu Lâm, Tần Phượng Uyển mới là người với cao. Hắn có một tương lai đầy hứa hẹn, một người phụ nữ như Tần Phượng Uyến có thế mang đến cho hắn những gì?
Tần Phượng Uyển chỉ có một khuôn mặt và dáng người khiến người ta yêu thích. Nhưng trên đời làm gì có ai trẻ đẹp được mãi, đến một ngày nhan sắc của nàng sẽ phai nhạt dần theo tuổi tác. Đến lúc đó, Tần Phượng Uyển đến giá trị duy nhất này cũng không còn nữa.
Đến lúc đó, Tiêu Lâm công thành danh toại thì muốn gì mà chẳng được. Còn cái danh con gái tướng quân có mài ra ăn được không?
Tin đồn về Tân Phượng Uyển lan nhanh như cháy rừng, và nhà họ Tần sẽ sớm biết chuyện.
Tiêu Lâm còn đang mong chờ thấy cảnh nhà họ Tần tức đến nỗi thất khiếu xì khói, hận không thể chết đi để bảo vệ danh tiếng. Hắn hy vọng những người phụ nữ của gia tộc này học được hai chữ “biết điều”, nếu không hắn sẽ càng không khách sáo!
“Phía trước là thôn Ám Uyên”, người buôn ngựa chỉ về phía trước: “Đại nhân, tôi chỉ có thể đưa ngài tới đây thôi”.
“Được, quay về đi”, Tiêu Lâm lấy ra một tờ ngân phiếu, người buôn ngựa hưng phấn nhận lấy: “Đa tạ đại nhân! Đa tạ! Lần sau mua ngựa, đại nhân lại đến chỗ tiểu nhân nhé!”
Tiêu Lâm đã nhìn thấy sự khinh thường của người buôn ngựa trên đường đi. Đám con buôn đều hay phán xét như vậy, hắn không thèm tính toán nhưng lần sau lại tới thì xin kiếu. Hắn bình tĩnh nói: “Lui đi”.
“Được! Được! Được! Tiểu nhân thường bán ngựa ở đó! Lần sau nhất định đại nhân phải ghé đấy nhé! Tiếu nhân nhất định sẽ tặng cho ngài những con ngựa tốt nhất!”
Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người buôn ngựa đang hưng phấn nên hoàn toàn không đế ý tới. Hắn nhìn đi nhìn lại tờ ngân phiếu, cái này là thật sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người hào phóng như vậy!
Sau khi cảm ơn rối rít, tay buôn ngựa phóng đi. Ngựa và gió mạnh hất cát bụi dưới chân bay mù mịt, che phủ bầu trời. Nhưng trong đám bụi đó dường như còn có bóng người khác, mặt trời rực sáng trên bầu trời, Bạch Khởi nheo mắt: “Chủ nhân, hình như còn có người khác đang tới”.
“Hắn đã theo chúng ta suốt đường đi rồi, đi, chúng ta vào trước”, Tiêu Lâm lắc đầu, người đàn ông này chính là kẻ ngốc trong ngõ, không biết vì lý do gì mà người này cứ đuối theo hắn đến tận đây.
Hắn mới làm Hội nguyên được mấy ngày mà đã có người muốn tới lấy mạng rồi sao?
Cổ nhân sao lại cố chấp không chịu thua đến vậy?
Tiêu Lâm không thèm quan tâm đến Kiếm Si, đi thẳng vào thôn Ám Uyên. Trên mảnh đất hoang lạnh đầu thôn có một quan nha, nơi binh lính đóng quân quanh năm đế canh gác nô lệ Côn Luân.
Tên gọi là Ám Uyên, nhưng thực chất chỉ là một ngôi làng bình thường. Đó là ngôi làng nằm ở một nơi hẻo lánh và vô cùng hoang vắng, mặt đất phủ đầy cát vàng và không một ngọn cỏ nào mọc lên nổi.
Nô lệ Côn Luân đều sinh sống ở đây. Trong thôn không có ruộng đồng, nguồn nước cũng khan hiếm, khó có thế tưởng tượng đây cũng là nơi thuộc địa phận kinh thành.
ở nơi đây, đàn ông kiếm sổng bằng cách đánh giết, làm hộ vệ hoặc làm giang hồ. Người già yếu, phụ nữ và trẻ em đều dựa vào đàn ông để sổng. Vì không có nông nghiệp nên nếu không có thức ăn từ bên ngoài thì chỉ có nước chết đói, tất cả nô lệ Côn Luân đều ăn cơm thừa canh cặn của vạn nhà mà lớn lên.
Họ rúc vào nhau đế sưởi ấm, nhà ai có đồ ăn đều đem ra chia cho mọi người.
Rất ít người tới thôn Ám Uyên này, nếu có tới thì đều là quan gia.
Ngay khi đứa con của một nô lệ Côn Luân được sinh ra, người của quan phủ sẽ đến đóng dấu cho đứa bé.
Nơi đây dù hoang vắng nhưng vẫn có quan viên quản lý. Cái gọi là quản lý cũng rất đơn giản, đó là đánh dấu và ghi danh nô lệ Côn Luân mới vào danh sách nô lệ.
Một số nô lệ Côn Luân muốn con mình được đổi xử như thường dân nên bí mật đưa đứa trẻ ra ngoài sau khi sinh. Nhưng nếu bị phát hiện, cả cha mẹ và đứa con đều sẽ bị đánh chết.
Vì vậy, chưa từng có nô lệ Côn Luân nào thành công nên nhiều thế hệ nò lệ Còn Luân đều phải sống với vết hằn trên gáy và bị kẻ khác chà đạp.
Sự xuất hiện của Tiêu Lâm khiến cho quan binh canh giữ không khỏi ngạc nhiên. Mấy khi có một vị khách trông có vẻ giàu sang, khí thế uy nghiêm cưỡi ngựa đi tới nơi như thế này.
Bạch Khởi?
Các quan binh nhận ra Bạch Khởi, ở làng này, trước kia cũng không nhiều người biết đến Bạch Khởi. Nhưng sau khi làm hộ vệ cho Tiêu Lâm thì hắn mới có chút tiền đồ, trở thành người nổi tiếng trong thôn.
Vậy người đứng bên cạnh nhất định là Tiêu Lâm, chủ nhân của Bạch Khởi, cũng là cô gia của Tần phủ.
Thôn Ám Uyên này là nơi ngay cả người bình thường cũng sẽ khinh thường, vì sao một Hội nguyên được hoàng đế sắc phong, một nhân tài đang lên ở kinh thành lại đến nơi như thế này?
Thường thì sau khi một nô lệ Côn Luân trở thành hộ vệ, hắn sẽ không bao giờ quay lại thôn Ám Uyên này. Khi một nô lệ trở thành một con người thì làm gì có chuyện muốn chui lại vào cái cũi ngày xưa?
Nhưng Bạch Khởi đã quay lại và mang theo chủ nhân của mình.
Nói như vậy thì hơi ngược, người trở về không phải Bạch Khởi mà là Tiêu Lâm đưa Bạch Khởi cùng đi tới đây.
Nhóm quan binh này có vẻ hoảng hốt, họ run rẩy như thể đang che đậy điều gì đó.
Tiêu Lâm liếc nhìn vào bên trong, nhưng bị bọn họ chặn lại: “Tiêu Hội nguyên, sao ngài lại tới đây?”
“Tuyến nhân công”.
Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn ra phía sau, bên tai hắn văng vẳng tiếng khóc yếu ớt. 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 121 Thôn Ám Uyên"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com