NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 122 Cơn giận bộc phát

  1. Home
  2. Ở rể - Tiêu Lâm
  3. Chương 122 Cơn giận bộc phát
Prev
Next

Chương 122: Cơn giận bộc phát
“Nhân công?”, quan binh đương nhiên không hiểu, Tiêu Lâm cũng không buồn giải thích.
Nô lệ Côn Luân ở thôn Ám Uyên nằm dưới đáy xã hội nhà Ngụy, giống như cá thịt trên thớt, dễ dàng bị kẻ khác khác làm thịt.
Nam nô Côn Luân mặc dù sinh ra là chiến binh, nhưng sức mạnh của họ không có tác dụng gì trong cuộc sống hàng ngày. Nếu có tranh chấp với dân thường thì không thể ra tay, thân phận nô lệ Côn Luân luôn khiến họ không thể ngẩng cao đầu.
Họ chỉ có thế trở thành kẻ cướp, giết người và uổng máu đế kiếm sống.
Như vậy vẫn chưa phải tồi tệ nhất, nữ nô Côn Luân thì càng thảm hơn.
Nếu họ muốn làm nô lệ hoặc người giúp việc trong những gia đình giàu có thì cũng không ai mướn. Nữ nô ở đây được coi là ti tiện nhất trong các loại ti tiện, chỉ có thể sống dựa vào các nam lệ Côn Luân.
Ông trời rất công bằng, tuy địa vị thấp nhưng họ đều có ngoại hình khá xinh đẹp và sức quyến rũ độc đáo.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là những nữ nô xinh đẹp trong thôn này sẽ trở thành công cụ để cho đám quan binh “giải toả” nhu cầu.
Trong thôn này, bất cứ khi nào đám quan binh nối hứng, bọn họ sẽ chọn một nữ nô để mây mưa một trận.
Nô lệ Côn Luân không có cơ hội từ chối, bất kế quan binh muốn đánh, giết, quát mắng, hay muốn chiếm lấy thân thể của họ, nô lệ Côn Luân cũng chỉ có thể chấp nhận.
Thôn Ám Uyên là vực thẳm mà nô lệ Côn Luân không thể thoát ra, họ sinh ra ở đây, sống ở đây và chết cũng ở đây.
Mặc dù nô lệ Côn Luân có thế tự do ra vào thôn Ám Uyên, nhưng toàn bộ xã hội dưới triều đại nhà Ngụy rất phân biệt đối xử với họ. Những người bên ngoài thôn giống như những con hổ khổng lồ có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn có thể xé xác họ thành từng mảnh. Không phải họ không muốn thoát khỏi cái thôn này mà là bọn họ không có nơi nào để đi.
Xiềng xích vô hình còn nguy hiểm hơn sự giam cầm hữu hình.
Tuy nhiên, nô lệ Côn Luân vốn là những kẻ chẳng có gì trong tay, lại vô cùng tàn nhẫn. Trong thôn này, nếu quan binh chọc giận họ đến cực điếm, họ cũng có thế nổi dậy đập vỡ sọ và giết chết chúng.
Quan binh không ngu, bọn chúng chỉ chuyên chọn những kẻ yếu để bắt nạt. Theo thời gian, trong thôn Ám Uyên cũng hình thành nên hệ thống phân cấp của riêng mình.
Hộ vệ là cấp một, thổ phỉ là cấp hai, nam nô cường tráng là cấp ba, phụ nữ, người già yếu, trẻ em là cấp thấp nhất.
Đám quan binh chỉ dám bắt nạt phụ nữ, trẻ em và người già yếu, đế những người này làm trâu làm ngựa cho chúng. Những lúc cần kíp, các nữ nô trẻ đẹp vần thường xuyên là khách trên giường của chúng.
Chúng có thể làm nhục bất cứ ai chúng muốn, nhưng chỉ dám làm điều đó một cách lén lút.
Theo luật pháp của nhà Ngụy, nô lệ Côn Luân không được phép kết hôn với người ngoài, việc quan quân cưỡng bức nỏ lệ nữ là trái pháp luật.
Nếu sinh con ra thì tội sẽ càng lớn hơn.
Vì vậy, nếu một nữ nô không may có thai, quan quân sẽ cùng nhau giết hai mẹ con và tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Những nô lệ này rõ ràng là có tài, đàn ông sinh ra đã là những chiến binh, nhưng triều đình lại đối xử với nhóm người này như nô lệ, lợn, chó. Điều này khiến Tiêu Lâm hết sức đau lòng.
Hắn muốn dùng những người này. Tiêu Lâm không quyền không thế chắc chắn là đối tác tốt nhất với họ!
Hôm nay Tiêu Lâm đến đúng lúc đám quan binh đang nghỉ ngơi.
Thôn Ám Uyên canh gác rất lỏng lẻo, ngoại trừ bốn tên quan binh đứng gác ở cống làng thì những tên còn lại đang ở bên trong cười rất vui vẻ, tiếng cười của đám đàn ông này nghe cực kỳ đê tiện.
Những người phụ nữ thì đang khóc lóc van xin được thả ra. Trong đó còn nghe thấy tiếng trẻ con, có lẽ không quá mười tuối. Bạch Khởi âm thầm siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, sát ý dâng trào.
Các quan binh nhìn Tiêu Lâm, rất căng thẳng. Mặc dù Tiêu Lâm bây giờ chỉ là một Hội nguyên, không có công lao hay chức vụ chính thức nào, nhưng các quan binh ở Ám Uyên đã sớm nghe nói đến chuyện hắn và Bạch Khởi giết người không chớp mắt.
Điều quan trọng là nếu chuyện bọn chúng đang làm bị đồn vào trong triều thì không một kẻ nào có thế sống sót!
“Tiêu hội nguyên, ngài có muốn thử chút không?”
Đám quan binh cười nịnh nọt, đế ngăn cản Tiêu Lâm đi báo cáo, cách tốt nhất là kéo hẳn cùng xuống bùn.
Những nữ nô này xinh đẹp hơn nhiều so với nữ nhân bên ngoài, có bao nhiêu người đàn ông có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy?
Tiêu Lâm mặt lạnh hơn tiền, một cô bé mười tuổi thì chỉ bằng Tiêu Tịnh, có khi còn chưa kịp dậy thì, tại sao những kẻ này có thể nói như vậy?
Tiêu Lâm liếc mắt ra hiệu, Bạch Khởi nhanh chóng rút kiếm ra, đâm một nhát!
Một kiếm xuyên qua cổ họng!
Tên lính thậm chí không kịp chớp mắt đã ngã thẳng xuống đất! Ba tên còn lại sợ hãi đến tái mặt, nhưng đương nhiên cũng mất mạng dưới kiếm của Bạch Khởi!
Một người đã từng bị bọn chúng chà đạp dưới chân!
Bây giờ quay lại để lấy mạng chúng!
“Tiêu, Tiêu hội nguyên, bọn ta là quan quân triều đình. Vậy mà ngài vừa đến đã giết người, có lý nào lại như vậy?” một tên quan binh dũng cảm yêu cầu giải thích.
“Cái lý của ta như vậy đấy”.
Tiêu Lâm lạnh lùng đưa một mảnh vải trắng cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi lấy vải trắng che mắt lao vào phòng, bên trong có thể nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của đám nam nhân. Bọn chúng vội vã vừa mặc lại quần vừa tìm kiếm của mình: “Kiếm! Kiếm của ta đâu! Nhanh nhanh nhanh nhanh lên!”
Nhưng Bạch Khởi tổc độ nhanh như điện xẹt, tất cả sự phẫn nộ tích tụ giờ biến thành kiếm khí dữ dội!
Máu bắn tung tóe trong phòng, vương vãi trên giấy dán cửa sổ, máu thấm trên giấy tạo thành hình như những bông hoa.
“Ngươi tàn sát quan quân triều đình, đây là trọng tội, là trọng tội!”, một quan binh hoảng sợ đến nỗi lắp bắp mãi không nên lời, hắn rút kiếm chĩa vào Tiêu Lâm, tay run run.
Hắn không dám giết Tiêu Lâm, hắn chỉ dám uy hiếp mà thôi. Hắn liếc nhìn đồng đội rồi nháy mắt ra hiệu cho tên kia đi báo cấp trên!
Đối phương hai chân run rấy, lặng lẽ di chuyển. Sợ Tiêu Lâm sẽ để ý đến mình nên rón rén từng bước một.
Một quan binh khác phân tán sự chú ý của Tiêu Lâm: “cấp trên của bọn ta là người mà ngươi không thể đắc tội! Tiêu hội nguyên! Ngươi còn chưa bước vào quan trường! Sao ngươi dám to gan như vậy?”
Vừa uy hiếp Tiêu Lâm, hắn vừa ra hiệu cho đồng bọn mau chạy thật nhanh đi báo cáo!
Tên lính nghiến răng, dang rộng hai chân, nhảy lên ngựa và phi nước đại rời khỏi đó!
“Cẩn thận, sao vội thế? Ta sẽ đợi ở đây”, Tiêu Lâm ung dung cười, dáng vẻ rất ân cần, nụ cười khiến bọn lính dựng tóc gáy.
“Thời tiết hôm nay thật là đẹp”, Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời cuối thu, hít một hơi thật sâu: “Trời cao, thời tiết trong lành, đúng là thời điểm thích hợp để giết người”.
Quân lính giật mình, sao Hội nguyên năm nay lại điên cuồng như vậy, lẽ nào là cậy mình là cô gia nhà họ Tần?
Đợi khi cấp trên của bọn chúng đến thì dù có là con rể nhà ai cũng không có tác dụng! Đây được coi là vấn đề quân sự, luật pháp cũng xử trí nghiêm khắc và chặt chẽ hơn!
Bên trong vang lên tiếng than khóc, binh lính nghe thấy đều run rấy, nhưng lại không dám xông vào! Bạch Khởi cần mười một giây đế xử lý ngọc diện tiếu lang quân, còn với đám quan binh này thì cứ ba giây hắn xử xong một tên.
Không phải người trong thôn Ám Uyên không có năng lực phản kháng, mà là họ không còn sức mạnh tinh thần để phản kháng sau khi bị áp bức một thời gian quá dài.
Nếu có nô lệ phát động bạo lực thì làm sao đám quan binh này có thể chổng chọi được?
Chỉ là quan binh ở đây chỉ nhắm tới người già, phụ nữ và trẻ em, những người đàn ông cường tráng thì chọn cách nhắm mắt làm ngơ để không đắc tội với quan gia.
Bạch Khởi là người đầu tiên dám làm thế này.
Bạch Khởi biết rằng với địa vị của chủ nhân, việc giết chết các quan binh này chẳng khác nào tự chuốc hoạ vào thân.
Nhưng Bạch Khởi đã tức giận đến mức không thèm quan tâm. Chỉ trong thời gian ngắn, cả sáu tên lính đều chết trên giường, thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo đã chết.
Các cô gái vẫn đang khóc nức nở, Bạch Khởi trước nay gương mặt lúc nào cũng không cảm xúc, bị bịt mắt không nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của các cô bé, nhưng lòng lại đau như cắt: “Mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi”.
“Huynh… trưởng…”
Một cô bé khóc rất thảm thiết và lớn tiếng gọi: “Huynh trưởng!” 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 122 Cơn giận bộc phát"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com