NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 44 Hứa hẹn

  1. Home
  2. Ở rể - Tiêu Lâm
  3. Chương 44 Hứa hẹn
Prev
Next

Chương 44: Hứa hẹn
“Đương nhiên không phải chuyện gì gấp. Nếu Tào đại nhân mời ta đêh, hôm nay học trò đến đây là có việc cần nhờ”.
“ô? Mời giải nguyên vào”.
“Học trò đến đây là muốn xin một thương bài”.
Thương bài tương tự vớỉ giấy phép kinh doanh thời hiện đại, có thứ này mới có thể mở cửa làm ăn.
ở Đại Ngụy, muốn có được thương bài không phải chuyện dễ, người có tiền có quyền mới có thể lấy được thương bài, muốn lấy nhiều hơn thì người có tiền có quyền cũng rất trầy trật.
“Kinh doanh? Cậu muốn kinh doanh?”.
Tào Hành Chi vô cùng ngạc nhiên và nghỉ hoặc, bệ hạ ban thưởng hoàng kim hai trăm lượng, đủ để hắn cả đời cơm no áo ấm.
Tiêu Lâm mỉm cười: “Phải”.
Si nông công thương, thương nhân xếp cuối cùng, mặc dù Đại Ngụy không khỉnh thường thương nhân như các quốc gia khác, nhưng cũng không coi trọng.
Tiêu Lâm là một kẻ nghèo, theo lý mà nói
vào triều làm quan mới là con đường đúng đắn, vì sao lại muốn kinh doanh?
Tiêu Lâm hiểu sự nghi hoặc của ông ta, nói: “Đại nhân, Tiêu mỗ hiểu, ai cũng nói vội vội vàng vàng cũng chỉ vì mấy lượng bạc, không bằng vào triều làm quan. Nhưng Tiêu mỗ cho rằng, với mấy lượng bạc đó, có thể giải quyết vô vàn nỗi lo trên thế gian, bảo đảm người già khỏe mạnh tuổi xế chiều, giúp trẻ nhỏ có thể vào được học đường, đáp ứng nhu cầu dầu muối ngũ cốc lương thực của mọi người”.
Tào đại nhân sửng sốt, Tiêu Lâm lại nói: “Cũng không sợ đại nhân chê cười, trước khi trở thành giải nguyên, Tiêu mỗ và mẫu thân, muội muội ba ngày không được ăn một bữa no. Tiêu mỗ còn như vậy, huống hồ là những bách tính khác? Việc sản xuất lương thực quá kém, thương nghiệp lại lạc hậu, quốc gia làm sao lớn mạnh? Nếu ai ai cũng ăn no, ai ai cũng đọc sách biết lễ nghĩa, aỉ ai cũng kỉnh doanh thì sao Đại Ngụy phải lo về việc không giàu mạnh? Đại Ngụy giàu mạnh không thể thiếu một chữ thương”.
Tiêu Lâm chuyển hóa khái niệm ở hiện đại, tham khảo với Tào Hành Chi một lúc lâu.
Những lời nói kinh thế hãi tục này lại khiến Tào Hành Chi liên tục gật gù.
Tiêu Lâm có chí lớn, hắn nói một cách chậm rãi, phân tích tình hình triều đình hiện nay, lại chạm trúng chỗ quan trọng. Tào Hành Chi vô cùng thán phục, bệ hạ dùng hắn là không sai được!
“Nói vậy Tiêu giải nguyên kinh doanh là để xây dựng nền tảng tốt cho đời sống nhân dân Đại Ngụy, hơn nữa còn chuẩn bị cho tình huống có thể xảy ra sau này?”
“Phòng trước vẫn hơn”, Tiêu Lâm gật đầu: “Con người không lo xa ắt sẽ có nỗi buồn gần, huống hồ là một nước lớn? Tiêu Lâm sẵn sàng làm người tiên phong, mở ra một c hương mới thuộc về bệ hạ và Đại Ngụy”.
Tào Hành Chỉ gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Tiêu giải nguyên, tấm lòng thành khẩn của cậu làm lão phu cực kỳ cảm động. Chỉ là người tài năng xuất chúng ắt sẽ bị ghen ghét, lão phu có câu muốn tặng cho Tiêu giải nguyên, mong cậu đừng chê”.
Tiêu Lâm nghe vậy thì hành lễ: “Đại nhân cứ nói, học trò xin lắng nghe”.
“Thương bài là chuyện nhỏ, nhưng Tiêu giải nguyên phải cẩn thận. Con đường ở kinh thành vốn khó đỉ, từng bước thấp thỏm, nếu cậu làm người tiên phong thì phải giấu bớt tài năng”.
Tào Hành Chi là một người cẩn thận ổn trọng, câu nói này có ý tốt.
Tiêu Lâm thiếu niên đầy cốt khí, quá phô trương thì sau này sẽ không tránh khỏi chịu thiệt.
“Học trò đa tạ đại nhân chỉ điểm, chỉ là từ xưa đến nay muốn có thay đổi thì sẽ phải có người đổ máu và mồ hôi, đẩy không ngã! Nếu gió muốn đẩy ta, ta sẽ đón gió mà đi! Nếu sấm muốn đánh ta, ta sẽ đứng thẳng giữa trời xanh! Trừ bệ hạ, học trò không sợ gì cả!”.
Kiếp trước Tiêu Lâm quá cẩn thận kiên định, làm việc nhiều năm vẫn chỉ là một nhóm trưởng ở viện bảo tàng. Người khác nịnh nọt bợ đỡ, ai ai cũng thăng chức tăng lương. Kiếp này nếu hắn còn đi con đường tầm thường cho sự nghiệp thì chẳng phải sẽ lại sống uổng phí hay sao.
Tào Hành Chỉ giật mình, cảnh tượng Tiêu Lâm đội mưa vào ngày thỉ Hương lại hiển hiện trước mắt.
E rằng giao long gặp mây và mưa, chung quy cũng không phải thuộc về ao hồ.
Ngày nào đó Tiêu Lâm chắc chắn sẽ siêu phàm.
“Ta sống nhiều năm như vậy, từng gặp nhiều văn nhân sĩ tử, chỉ có Tiêu giải nguyên khiến ta xúc động. Ta hứa với cậu, nếu cậu vào được thi Đình, đỗ tam giáp, lão phu sẽ đích thân đưa thương bài đến tay giải nguyên”.
Tam giáp không phải là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, mà là chỉ riêng trạng nguyên.
Thứ nhất Tào Hành Chỉ muốn xem thử bản lĩnh của hắn.
Thứ hai cũng coi như khéo léo khuyên can, dù sao kỉnh doanh cũng không phải chính sự.
Cứ ngỡ Tiêu Lâm sẽ lộ vẻ mặt khó xử, không ngờ hắn lại mừng rỡ, giống như đỗ trạng nguyên đã là chuyện chắc chắn: “Học trò đa tạ đại nhân! Học trò nhất định sẽ tích cực chuẩn bị cho kỳ thỉ, không phụ sự kỳ vọng của đại nhân. Hôm nay đã quấy rầy đại nhân, học trò xin cáo luỉ trước, sau này sẽ lại đến thăm”.
“Đi đi”.
Tào Hành Chỉ dùng ánh mắt tiễn Tiêu Lâm rời đỉ, cầm bút viết một bức thư, sai người đưa vào trong cung.
Tiêu Lâm được hứa hẹn, trong lòng vui vẻ, cất bước như bay.
Thi Hội tiếp theo của Đại Ngụy hắn không cần chuẩn bị, bởi vì nội dung thi Hội là thư pháp và toán thuật.
Vê thư pháp, thành tích của Tiêu Hình trước kia không mấy ưu tú, nhưng được ở chỗ nét bút đẹp, thế là Tiêu Lâm được lợi, thư pháp không cần lo lắng.
Toán thuật là số học cổ đại, cũng gọi là toán học. Toán học ở thời cổ đại là một môn quan trọng, Tiêu Lâm cũng có hiểu biết về những danh tác số học cổ đại như “Trương Khâu Kiến toán kinh”, “Hoàng đế cửu c hương toán kinh chi tiết”,…
Quan trọng nhất là số học thời cổ đại tuy có sớm hơn phương Tây, nhưng số học cổ đại thiên về thực dụng, không giống phương Tây số học không có nhiều tính thực dụng, nhưng số học phương Tây lại hoàn chỉnh hơn. Sau cùng trình độ số học phương Tây vượt qua Hoa Hạ, đồng thời phát triển vượt bậc, nhất là toán cao cấp.
Tiêu Lâm là người từng học toán cao cấp ở thời đại học, còn sợ cuộc thi toán thuật của Đại Ngụy hay sao? Đại Ngụy không phải Hoa Hạ, bây giờ Đại Ngụy ngay cả bảng cửu c hương còn chưa phát minh ra.
Tiêu Lâm không muốn khinh dễ người khác, nhưng Đại Ngụy thực sự có hơi lạc hậu.
Tiêu Lâm tâm trạng cực kỳ vui vẻ nổi hứng đỉ dạo phố ở kỉnh thành, thuận tiện xem xem sau này sẽ đặt cửa tiệm ở vị trí nào thì tốt.
“Ha ha ha!”.
“Ha ha, ngươi xem mắt hắn sưng to như cái bánh bao vậy!”
Bên đường lớn vang lên tiếng cười đùa mắng chửi, một nhóm thiếu niên giàu có đang đùa giỡn động vật gì đó, lúc thì đấm đá, lúc thì ôm bụng cười lớn.
Bên cạnh có nhiều người đứng xem, chỉ trỏ, nhíu chặt mày. Trừ đám thiếu niên đó thì không có ai vuỉ nổi.
Tiêu Lâm rẽ đám đông đi đến phía sau đám thiếu niên, nhìn lại bọn họ vừa đá vừa đạp đâu phải là động vật gì, mà là một người đàn ông.
“Dừng tay!”, Tiêu Lâm tức giận quát, giọng như chuông ngân, đám thiếu niên quý tộc đột nhiên quay đầu lại, nhìn xem là ai dám quấy nhiễu thú vui của bọn chúng.
Người bị đánh vóc dáng cao to nhưng lại giống như một con vật nằm trên đất, mắt mũi
bầm tím, mũi chảy máu, có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn.
Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Dưới chân thiên tử mà các ngươi dám làm càn!”.
Một thiếu niên ăn mặc hào hoa phú quý tỏ ra bất mãn, đang định ra mặt thì lại bị người khác kéo về: “Người này không thể trêu chọc, hắn là..”.
“Mặc kệ hắn là ai!”, người bị kéo khinh thường nhún vai, lộ vẻ vui mừng, giống như nhìn thấy một con mồi khác: “Ngươi cấm được ta sao? Ngươi biết cái giá của việc lo chuyện bao đồng là gì không? Cút! Đừng quấy rầy nhã hứng của ta, nếu không cả ngươi ta cũng đánh!”
Thiếu niên nhận ra Tiêu Lâm ở cạnh hơi sốt sắng, hôm qua hắn ta tham gia buổi tiệc ở Tân phủ, Tiêu Lâm là người không sợ cả Tống đại nhân, đằng sau lại có bệ hạ chống lưng, đúng là không thể chọc giận!
Nhưng người bạn của hắn ta lại không cho hắn ta nói, thiếu niên kiêu căng kia chỉ Tiêu Lâm: “Sao không nóì gì, ngươi sợ rồi à? A? Không phải ngươi muốn lo chuyện bao đồng hay sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 44 Hứa hẹn"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com