Ở Thế Giới Này, Tôi Mới Là Nữ Chính - Chương 2
4
Lý trí nói tôi nên rời đi.
Nếu không, người tổn thương vẫn sẽ là tôi.
Nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Trì.
Anh bắt máy rất nhanh:
“Em hết giận rồi à?”
Giọng anh nghe thoải mái đến lạ.
“Vậy… tối nay anh có thể về nhà không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bao, không chờ câu trả lời, hỏi ngược lại:
“Anh đang ở đâu?”
Anh im lặng vài giây:
“Sao vậy?”
“Không dám nói ra à?”
Tôi nghe rõ tiếng nhạc xập xình lẫn tiếng người ồn ào trong điện thoại. Giọng Hứa Trì vang lên:
“Anh có gì mà không dám nói? Trương Sơ Duệ, em đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ được không…”
Đúng lúc ấy, Hứa Trì bước ra khỏi phòng, nhìn thấy tôi.
Anh cất điện thoại, bước nhanh về phía tôi:
“Sao em lại ở đây?”
Tôi đáp thẳng:
“Anh tới được, sao em lại không?”
【 Nữ phụ lại bắt đầu rồi. Nếu cô ta chịu nói chuyện tử tế thì đâu đến nỗi này.】
【 Không có gì phải trách, họ không phải cặp chính, sớm muộn cũng lỡ nhau thôi.】
【 Thật ra, nữ phụ phản ứng vậy cũng không sai. Chỉ là nam chính chưa từng cho cô ấy cảm giác an toàn.】
Tôi trừng mắt nhìn anh, bướng bỉnh không chịu nhún nhường.
Hứa Trì bật cười:
“Được rồi được rồi, là anh sai.”
“Đợi anh một chút, lát nữa anh đưa em về.”
Tôi buột miệng:
“Không định giới thiệu bạn anh cho em à?”
Vừa nói xong, tôi cũng ngẩn người.
Tôi đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng hôm đó anh giấu nhẫn định cầu hôn. Bình luận cũng nhắc đi nhắc lại — chúng tôi không có kết quả.
Nhưng chỉ cần biết anh sắp ngủ với người khác, trái tim tôi lại không chịu nổi.
Ba năm bên nhau, hơn một nghìn ngày đêm.
Tôi biết rõ, không thể buông bỏ đoạn tình cảm này một cách dễ dàng.
Tôi bắt đầu trở nên bất an, tự đánh mất chính mình.
Vì quá quan tâm… nên càng khao khát được yêu thương, được trân trọng.
Tôi nuốt nỗi đau vào lòng, nói thêm:
“Nếu không tiện thì thôi… em tự về.”
Hứa Trì giữ tôi lại. Trong mắt anh thoáng chút do dự:
“Trước giờ em vốn không thích nơi đông người, anh cứ nghĩ em không muốn đến mấy chỗ thế này, nên chẳng bao giờ hỏi…”
Anh kéo tôi bước vào phòng.
Bên trong có khoảng bảy, tám người.
Hứa Trì lần lượt giới thiệu tôi với từng người.
Sau một vòng, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh vòng tay ôm lấy vai tôi, nói rõ ràng:
“Đây là bạn gái tôi. Chắc mọi người không biết đâu, đúng không?”
Tôi vô thức đảo mắt nhìn quanh.
Trong số những người có mặt, ngoài tôi ra, chỉ có một cô gái duy nhất. Chính là người đã đi cùng Hứa Trì lúc nãy.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ta.
Và rồi tôi biết — cô ta mới là Lâm Nhiễm Nhiễm.
Phát hiện ánh nhìn của tôi, cô ta cũng quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt đó… không hề thân thiện.
Hoặc có lẽ… là tôi đang suy nghĩ quá nhiều?
5
【 Gì thế này? Nữ chính đụng mặt nữ phụ rồi à? Vậy tối nay còn drama nóng bỏng không đây?】
【 Chắc chắn có! Với cái kiểu tính cách của nữ phụ thì sắp bày trò nữa rồi.】
【 Không thấy ánh mắt ghen tuông khi cô ta nhìn nữ chính à? Chuẩn bị bùng nổ tiếp đi.】
Tôi khẽ chạm tay lên má. Thật sự nhìn tôi có đáng thương đến mức đó sao?
Muốn kiểm chứng, tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Trong gương phản chiếu là một gương mặt hơi mệt mỏi, nhưng nhìn chung… vẫn là tôi của mọi ngày.
Các cụ nói không sai: thành kiến trong lòng người là một ngọn núi, đã trồng vào rồi thì cái gì cũng thấy sai.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh. Đang định quay ra thì Lâm Nhiễm Nhiễm xuất hiện.
Không vòng vo, cô ta nói thẳng:
“Cô và Hứa Trì không hợp. Nếu thật lòng vì anh ấy, thì nên buông tay.”
Tôi nhìn cô ta, giọng lạnh đi:
“Cô có ý gì?”
“Chắc cô cũng biết Hứa Trì đang chuẩn bị dự án ở Hồng Kông? Vì cô mà đến giờ anh ấy vẫn chưa lên đường.”
“Tuần trước tôi cùng anh ấy đi gặp khách hàng. Dù đã bôi thuốc, nhưng vết tát trên mặt anh ấy vẫn còn rõ.”
“Cô biết không? Những chuyện cô gây ra, đủ để phá hỏng mọi cố gắng mấy năm qua của anh ấy.”
“Nếu thật sự yêu anh ấy, cô nên để anh ấy đi. Muốn bao nhiêu tiền, chúng ta có thể nói chuyện.”
Tôi siết chặt tay, móng tay in hằn vào lòng bàn tay đến đau nhói.
“Những lời này, là anh ấy bảo cô nói sao?”
Tôi biết gần đây Hứa Trì mới giành được một dự án lớn. Nghe nói lợi nhuận rất cao. Chi tiết thế nào thì tôi không rõ.
Còn chuyện hai cái tát… đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình lại làm vậy.
Hôm đó là sinh nhật tôi. Bảy giờ tối tôi đã nấu ăn xong, ngồi chờ đến tận mười một giờ anh mới về.
Vừa gặp nhau đã cãi nhau.
Anh bảo tôi lần sau đừng đợi nữa.
Tôi quá giận, nên tát anh một cái.
Là lần đầu tiên tôi tát một người trong đời.
Tôi không trách anh vì về muộn, cũng không trách anh quên sinh nhật tôi.
Tôi chỉ giận… thái độ của anh.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ… anh chẳng làm gì sai.
Chỉ là tôi đã đặt tình yêu quá cao, đến mức đánh mất chính mình.
Lâm Nhiễm Nhiễm không trả lời. Có thể là ngầm thừa nhận, cũng có thể… cố tình để tôi hiểu nhầm.
Tôi bật cười, nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Thứ nhất, tôi mới là bạn gái của Hứa Trì. Chuyện giữa chúng tôi, chưa đến lượt cô chen vào.”
“Thứ hai, tôi không nghĩ mình đủ khả năng kiểm soát quyết định của anh ấy.”
“Thứ ba, nếu chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà sự nghiệp của anh ấy có thể đổ vỡ, thì xin lỗi, anh ấy không xứng để thành công.”
【 Ê ê, nữ phụ lần này hơi bị ngầu á.】
【 Nữ chính cũng không sai, nhưng câu của nữ phụ nghe đã thật sự thuyết phục.】
【 Khuyên người khác chia tay là hơi quá rồi, chuyện tình cảm đâu phải muốn chen là chen được.】
6
Sau đó, tôi mời rượu từng người bạn của Hứa Trì.
Kết quả: say mèm.
Đầu óc quay cuồng như nồi lẩu đang sôi.
Hứa Trì bế tôi lên xe, nói muốn quay lại lấy đồ.
Tôi níu tay anh, sắp khóc:
“A Trì, đừng đi…”
Nước mắt rơi lăn dài.
Hứa Trì luống cuống, chẳng biết làm gì, chỉ biết đưa tay ra hứng từng giọt nước mắt:
“Đừng khóc, nếu anh làm gì sai, em nói đi, anh sẽ sửa.”
“Em khóc thế này, anh cũng thấy đau lòng…”
Chắc do rượu, nên tôi — người luôn giữ sĩ diện — lần đầu buông bỏ hết.
Tôi ôm lấy cổ anh, hỏi thẳng:
“Anh định đi gặp Lâm Nhiễm Nhiễm phải không?”
Hứa Trì cười khổ:
“Anh tìm cô ta làm gì? Em suốt ngày nghĩ linh tinh.”
Tôi lau nước mắt, chỉ về phía xa xa bên ngoài xe:
“Nhưng… cô ta đến tìm anh rồi.”
Đúng vậy. Sau khi Hứa Trì bế tôi ra xe, Lâm Nhiễm Nhiễm đã đuổi theo. Tôi không nhìn rõ nét mặt cô ta, chỉ biết khi anh đang dỗ tôi, cô ta đứng đó nhìn.
“Em đợi chút.”
Hứa Trì định gỡ tay tôi ra.
Tôi siết chặt:
“Anh không được đi.”
Khóe mắt tôi cay xè.
Tôi biết mình không thắng được, nhưng cũng không muốn thua thảm hại.
Không ngờ, Hứa Trì lại chịu ngồi lại.
Ngay lúc đó, Lâm Nhiễm Nhiễm đi tới, ánh mắt liếc tôi đầy khó chịu:
“Người phụ trách dự án đột ngột hẹn gặp tối nay.”
Hứa Trì nhíu mày:
“Không phải hẹn ngày mai sao?”
“Bên kia đổi giờ. Việc gấp.”
Anh chần chừ rồi nói:
“Vậy để tôi đưa Sơ Duệ về trước.”
Lâm Nhiễm Nhiễm chặn lại:
“Anh bị gì vậy? Không biết cái nào quan trọng hơn à?”
“Anh thừa biết dự án này quan trọng thế nào.”
“Trương Sơ Duệ, cô là người lớn rồi, uống không nổi thì đừng uống.”
“Đường đầy taxi, cần gì anh ấy phải đưa cô về?”
Tôi im lặng.
Giờ thì hiểu vì sao cô ta tự tin đến trước mặt tôi và nói những lời hôm trước.
Thì ra, trước mặt Hứa Trì, cô ta cũng dám ngang nhiên như thế.
Tôi nhìn sang, muốn xem anh phản ứng thế nào.
Chỉ thấy mặt anh dần lạnh lại.
“Lâm Nhiễm Nhiễm, tôi nghĩ cô quên rồi.”
“Giữa chúng ta là quan hệ cấp trên – cấp dưới.”
“Chuyện cá nhân của tôi, tôi tự biết phải làm gì.”
【 Á, nam chính quá đáng quá, sao lại nói vậy với nữ chính chứ!】
【 Nữ chính cũng chỉ đang vì công việc thôi, đâu như nữ phụ suốt ngày chỉ biết kéo chân nam chính!】
【Nữ phụ ngoài “hu hu” ra thì biết làm gì nữa chứ?】