Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1280
“Hôm nay ngủtrễ chút, chờ thiếu gia trở về, cậu nói với thiếu gia là chân cậu lành rồi muốn ra ngoài đi dạo. Sau khi cậu nói yêu cầu thì cái gì cũng đừng nói, chỉ mở to mắt,
dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn
anh….Nói như vậy, dù cậu muốn ngôi
saobầụ trời, thiếu gia khẳng định cũng sẽ lấy xuống cho cậu.”
Ha hả!
Lâm Quán Quán không tin.
Long Ngự Thiên chính là cái ý chí sắt đá, mẩy ngày naybị bắt tới, cô không dám chống đối anh, không biết nói bao nhiêu lời dễ nghe, cũng không tháyanhcó thái độ gì khác!
Một bên.
Hồng Vũ buông tay.
Cô là thiệt tình cảm thấy chiêu này dùng siêu cấptốt.
Khác không nói.
Chỉ cần Quán Quán lộ ra biểu tình đáng thương, côlà con gái mà còn nhịn không được muốn thương tiếc cô, nếu không phải
cố kỵ mệnh lệnhthiếu gia, cô nhìn đến biểu tìnhkiacủa Quán Quán, đều nhịn không được trực tiếp thả cô ấy đi!
Cô cảm thấy nếu cô ấy thể hiện ra bộ dáng này, thiếu gia khẳng định sẽ không chịu được.
Anh chính là một người đàn ông nha!
Hơn nữa anh còn thích Quán Quán!
Ngoài miệng nói không tin, thân thể lại rất thành thật.
Vào lúc ban đêm.
Lâm Quán Quán không có vì trốn Long Ngự Thiên mà sớm ngủ, mà là cố ý chờ đến Long Ngự Thiên tan tầm trở về.
Chờ một phát liền chờ tới 11 giờ.
“Quán Quán, thiếu gia đã trở lại.”
Tinh thần Lâm Quán Quán rung lên.
Cô chạy nhanh từ trên giường nhảy xuống: “ở đâu?”
Hồng Vũ đứng ở cửa, duỗi cổ xuống xem: “Sắp lên đây rồi.”
Mấy ngày nay Long Ngự Thiên đều ở thư phòng.
Thư phòng ở bên cạnh phòng ngủ chính.
Cho nên…..Muốn đi thư phòng thì phải đi
ngang qua cửa phòng ngủ chính.
Lâm Quán Quán nhanh chóng quyết định: “Hồng Vũ, mở cửa phòng ra!”
“Nga!”
Hồng Vũ quả nhiên mở cửa phòng.
Lâm Quán Quán nhảy xuống giường, tùy ý khoác áo khoác, cả người cô như mèo nhỏ nằm trên sô pha, sau khi nghe thấytiếng bước chân ở hành lang, cô nhấc lên một gócmàn, lộ ra ánh đèntrong sân, mắt trông mong nhìn ra bên ngoài.
Ngô!
Cô cố ý điều chỉnh góc độ.
Lúc nàỵ từ cửa phòng nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặtsuy sụpcủa cô, cộng thêm cái tay vén bức màn lên. Đến nỗi tay sao….
Tay cô vốn dĩ rất trắng, vì để càng có vẻ thêm tái nhợt, còn cố ý mượn phấn nền Hồng Vũ bôi lên một lớp, đương nhiên, vì đểphát huy “Nhu nhược đáng thương” “Nhìn thấy mà thương” đến mức tận cùng, trên mặt cô cũng cố ý bôi một lớp.
Năm giây sau.
Tiếng bước chân hành lang hơi hơi dừng tựa hồ ngừng ở cửa.
Lâm Quán Quán có chút cứng đờ, cô lập tức nhập tâm coi như mình đang diễn Lâm Đại Ngọc, tưởng tượngnhư vậy, quả nhiên liền tự nhiên hơn rất nhiều.
“Còn chưa ngủ à?”
Thanh âm Long Ngự Thiên vang lên, ngay
sau đó, tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
Tuy rằng là tranh thủ đồng tình nhưng cũng không thể quá rõ ràng.
Vì thế.
Lâm Quán Quán còn vẫn duy trì tư thếkia, không nhúc nhích cũng không để ý tới anh.