Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1281
Dưới ánh đèn.
Tóc dài Lâm Quán Quán hơi hơi hỗn độn, cô mặc quần áo nhungsan hộở nhà, trên người khoác áo khoácmàu trắng, một bàn tay ôm đầu gối, một bàn tay xốc bức màn, cả người cuộn lại trên sô pha, ánh mắt trống trơn dừng ở ngoài cửa sổ, cả người nhìn vô cùng đáng thương.
Long Ngự Thiên cười như không cười nhìn cô: “Muốn ra ngoài à?”
Lâm Quán Quán rốt cuộc có phản ứng, cô quay đầu nhìn về phía Long Ngự Thiên, đáy mắt trống rỗngbộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, lại không có nóinhư cũ.
Tâm Long Ngự Thiên mềm nhũn: “Chân tốt chưa?”
“Tốt rồi!”
Cô gấp không chờ nổi mà trả lời, sau khi trả lời, ánh mắt chờ đợi nhìn Long Ngự Thiên.
Lo lắng anh không tin, Lâm Quán Quán chạy nhanh từ trên sô pha nhảy xuống, vững vàng đi vài bước, sau đó đi trở về đến trước mặtLong Ngự Thiên: “Thật tốt!”
Long Ngự Thiên nhíu mày: “Vậy ngày mai đi dạoở trong sân.”
Khổ nhục kế đối Long Ngự Thiên thế nhưng thật sự thành công sao!
Ánh mắt Lâm Quán Quán tức khắc sáng như sao trời.
Nguyên bản.
Có Tiêu Lăng Dạ ngoài sáng trong tối ngáng châncông việc, Long Ngự Thiên hơi
có chút bực bội nhưng lúc này nhìn đến ánh mắtsáng ngờicủa cô, cảm giác bực bội đột nhiên không có.
Ân!
Cũng đúng!
Lâm Quán Quán hiện tại ở chỗ anh, người nên lo lắng nên phiền là Tiêu Lăng Dạ mới đúng.
Nghĩ vậy.
Tâm tình Long Ngự Thiên đột nhiên lại tốt lên.
Anh nhếch khóe miệng lại khôi phục bộ dángtà khí vốn có: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Thời điểmđi ngang qua Lâm Quán Quán, anh dừng chân một chút, mắt phượng bình tĩnh dừng ở trên mặt cô, cười nhạo nói: “Lần sau giả bộ suy yếu thì nhớ trang điểm nhiều thêm một chút đi.”
!!
“…” Tươi cười Lâm Quán Quán cứng đờ.
“Rắc—–” chờ cửa phòng đóng lại, cô mới
đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Cô sờ sờ mặt.
Bị phát hiện.
“Quán Quán, xem đi xem đi, mình đã nói thiếu gia rất khoan dung với cậu mà, rõ ràng biết cậu dùng khổ nhục kế, vẫn để cậu ra cửa, Quán Quán, thiếu gia đối xử với cậu thật tốt nha, cậu thật không suy xét ly hôn với Tiêu Lăng Dạ, ở bên thiếu gia của mình sao?”
“…” ừm! Tuy rằng Long Ngự Thiên xem
thấu trò xiếc của cô, còn không có khó xử cô, làm cô thực ngoài ý muốn.
Chính là…Đối xử tốt với cô?
Ha hả.
Trước giam cầm tự do thân thể cô, sau đó
cho cô một tí xíu ngon ngọt liền muốn cho cô cảm ơn, còn ly hôn ở cùng anh?
Nghĩ quá nhiều rồi! Cuối cùng.
Cái đề tài này khiến Lâm Quán Quán đuổi Hồng Vũ xuống lầu lập tức.
Hồng Vũ vừa đi.
Lâm Quán Quán liền nhào vào trên giường.
Ngày mai là có thể ra cửa, chân cũng tốt vẫn phải nghĩ biện pháp chạy trốn nha.
Cô cắn chăn, vắt hết óc mà nghĩ cách.
Trong cánh mũi.
Đệm chăn tất cả đều là hơi thở mát lạnh đặc biệt của Long Ngự Thiên.
Lâm Quán Quán bực bội trở mình, để chính mình nằm thẳng trên giường, cô trừng lớn đôi mắt nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, thở dài: “Tiêu Lăng Dạ, em rất nhớ anh.”
“Tiêu Tiêu Lăng Dạ, em rất nhớ anh.”