Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1322
Cái gọi là duỗi tay không đánh người mặt cười.
Huống chi Lâm Quán Quán cũng không chán ghét Lạc Niệm Niệm.
Cô khẽ gật đầu: “Được.”
“Vậy thật tốt quá, hai ngày nữa em sẽ tới tìm Tâm Can chơi.”
Lâm Quán Quán hơi hơi mỉm cười.
“Được rồi được rồi.”
Lạc thái thái vỗ vỗ bả vai Lạc
Niệm Niệm: “Chị Quán Quán của
con mới gặp chuyện khẳng định có chút mệt mỏi, con đừng quấn lấy cô ấy nói chuyện nữa, để cô về phòng nghỉ ngơi chốc lát đi.”
“Đúng nha.”
Lạc Niệm Niệm buông tay: “Chị Quán Quán chị mau về phòng nghỉ ngơi một chút, Tâm Can ở trong phòng chờ chị đấy.”
“Được!”
Lâm Quán Quán đã mấy ngày không gặp Tâm Can rồi, cũng hơi nhớ cô bé.
Cô ôm Duệ Duệ đi vài bước, vừa quay đầu lại không thấy được một nhà ba người Lạc Tấn Hoa đi theo, cô sửng sốt một chút, nghĩ thầm bọn họ là lo lắng cho cô mới tới bệnh viện, hiện tại người đều ở cửa phòng bệnh, không mời bọn họ vào ngồi hình như không quá thích hợp.
Cô mở miệng: “Hay là mọi người cũng vào ngồi một lát đi.”
Lạc Niệm Niệm phảng phất giống như đang đợi cô mời, cô vừa dứt lời, hai mắt cô ấy tỏa ánh sáng liên tục gật đầu, “Được được được.”
“Mẹ!”
Lâm Quán Quán mới vừa ôm
Duệ Duệ vào phòng bệnh, một cái thịt cầu liền nhào vào trong lòng ngựccô, cô bé đang tuổi phát triển vóc dáng cao hơn một ít, nhưng là vẫn tròn vo bụ bẫmnhư cũ.
Va chạm này trực tiếp đâm Lâm Quán Quán lảo đảo lui về phía sau hai bước, suýt nữa té ngã.
May mắn phía sau Lạc Tấn Hoa tay mắt lanh lẹ mà đỡ bả vaicô.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì không có việc gì-”
Lâm Quán Quán đứng vững, đặt Duệ Duệ trong lòng ngực xuống đất, chân Duệ Duệ vừa mới chạm đất, liền lạnh căm căm quét Tâm Can liếc mắt một cái.
“Thực xin lỗi được chưa.” Tâm Can bĩu môi, ủy khuất nói: “Người ta mấy ngày rồi không gặp mẹ nên giờ rất vui không được sao!”
“Hừ!”
“Anh trai.”
Duệ Duệ phê bình cô: “Hấp tấp bộp chộp!”
“Người ta biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
“Không có việc gì không có việc gì, không phải mẹ không có té ngã sao.”
Lâm Quán Quán cố hết sức bế Tâm Canlên, cúi đầu nói với Duệ Duệ: “Không được dữ với em gái.”
Duệ Duệ khốc khốc hừ một tiếng,
đôi tay nhét ở trong túiquần, lập tức đi vào phòng bệnh.
“….” Tâm Can nhíu nhíu cái
mũi, nhỏ giọng nói cùng Lâm Quán Quán: “Anh trai dữ như vậy, về sau khẳng định không lấy được vợ.”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười.
Cô xoa xoa đầu cô bé: “Để anh trai nghe được con liền thảm rồi.”
Tâm Can nghĩ đến ánh mắt lạnh căm cămvừa rồi kia, rụt cổ, tức khắc không dám nói cái gi.
Cô ôm cổ Lâm Quán Quán làm nũng: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ đi đâu vậy, ba nói mẹ đi xa làm việc, không thể gọi điện thoại cũng không thể mờ video, Tâm Can nhớ mẹ muốn chết.”
“Mẹ cũng nhớ Tâm Can.”
“Hắc hắc, đó là đương nhiên, Tâm Can là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đương nhiên mẹ sẽ nhớ con rồi.”
“….” Bộ dáng kiêu ngạo này
cũng không biết giống ai nữa.
Lâm Quán Quán cười ôm cô bé
vào phòng bệnh.
Một nhà ba người Lạc Tấn Hoa cũng đi theo đi đến.
Cũng may.
Phòng bệnh là phòng xép, đuôi giường đặt sô pha hình u cùng một cái bàn trà gỗ, Lâm Quán Quán cũng coi như quen thuộc với phòng xép bệnh viện Khang Hoa, lập tức tiếp đón đám người Lạc Tấn Hoa ngồi xuống sô pha.