Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1323
Mà lúc này.
Khương Ninh còn mặc đồ bệnh
nhân,nửa nằm trên giường, lão gia tử dọn ghế, ngồi ờ mép giường.
Giờ phút này, hai người đều theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Quán Quán.
Hôm nay sáng sớm đám người Lạc Tấn Hoa đã tới rồi, bọn họ cũng đã gặp mặt chào hỏi qua, thời điểm Lâm Quán Quán không có tới, mọi người còn có thể nói một ít chuyện phía chính phủ nhưng Lâm Quán Quán tới rồi, không khí rõ ràng liền có chút xấu hổ.
Lâm Quán Quán cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô cúng Khương Ninh bất hòa, trừ bỏ lần trước thời điểm Khương Ninh cứu giúp, cô tới bệnh viện gặp qua một lần, mặt khác mỗi lần gặp mặt đều không quá vui sướng.
Nhưng Khương Ninh rốt cuộc bệnh nặng mới khỏi, Lâm Quán Quán vẫn là lễ phép dò hỏi một câu.
“Thân thể bác đỡ hơn chút nào
chưa?”
Khương Ninh mất máu quá nhiều, bởi vì thân thể suy yếu, mấy ngày nay cũng không thể bồi bổ nhiều cho nên cả người đều gầy một vòng, sắc mặt cũng tái nhợt, nghe Lâm Quán Quán nói chuyện với bà, bà theo bản năng muốn trào phúng.
Mẹ vợ nằm viện nhiều ngày như vậy rồimà không thấy bóng dáng cô đâu.
Một nhà ba người Lạc Tấn Hoa đi sát sau lưng cô.
Như thế nào?
Sợ mẹ vợ ác độc như bà bắt nạt cô cho nên cố ý gọi ba ruột tới chống lưng à?
Bà vừa há mồm muốn nói cái gì, lão gia tử bên cạnh không dấu vết ở nhéo một chútlên cánh tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khương Ninh ngập tràg bất mãn nghẹn ở trong cổ họng.
Bà giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không chết, khá tốt.”
“…” Nghe bàhờn dỗi nói, Lâm
Quán Quán nghẹn một chút.
Cô cũng không phải loại lấy mặt nóng dán mông lạnh, lập tức liền không để ý tới bà.
Cô buông Tâm Can, tiếp đón đám người Lạc Tấn Hoa.
“Mọi người ngồi đi, cháu đi lấy nước cho mọi người.”
“Được!”
Lạc Tấn Hoa ôn hòa gật đầu.
Lâm Quán Quán vỗ vỗ đầu cô bé: “Tâm Can, nước ấm ở đâu?”
“Tâm Can dẫn mẹ đi.”
“Được!”
Hai mẹ con xuyên qua phòng khách vào phòng bếp.
Hai người mới vừa đi.
Tươi cười trên mặt Lạc Tấn Hoa liền cời xuống một chút, người ông lớn lên mảnh khảnh, thời điểm không cười sắc mặt có chút uy nghiêm cùng nghiêm nghị, ông ngồi trên sô pha, ngẩng đầu chính sắc nhìn về phía Khương Ninh cùng Tiêu Ngạo, nhàn nhạt mờ miệng: “Quán Quán là con gái của tôi, Tiêu tiên sinh cùng Tiêu phu nhân hẳn là biết chuyện
này đi?”
“….” Phía trước ở trong yến hội,
Lạc Tấn Hoa thay Lâm Duyệt xuất đầu, luôn miệng nói Lâm Duyệt cùng Lâm Quán Quán là con gái ruột của ông, lúc ấy nhiều người như vậy, sau đó chuyện này ở truyền ồn ào huyên náotrong vòng, bọn họ muốn không biết cũng khó.
Tiêu Ngạo cười khẽ: “Đương nhiên!”
Lạc Tấn Hoa cũng mỉm cười một chút, cười nói: “Đứa con gái này của tôi từ nhỏ không không lớn
lênbên người, không quá hiểu chuyện, nếu nơi nào đắc tội qua Tiêu phu nhân, tôi thay con bé xin lỗibà.bà đại nhân đại lượng, không cần so đo với vãn bối.”
“….” Khương Ninh tươi cười
cứng đờ.
Đều là nhân tinh, tuy rằng Lạc Tấn Hoa luôn mồm quở trách Lâm Quán Quán, nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng chính là bất mãn thái độ của bàvới Lâm Quán Quán.
Trước kia tuổi trẻ bà cùng Tiêu Ngạo vào nam ra bắc, cũng ở
kinh thành giao tiếp với vợ chồng Lạc Tấn Hoa, biết hai vợ chồng bọn họ tuy rằng làm việc điệu thấp nhưng Lạc Tấn Hoa ở kinh thành môn sinh đông đảo, trong nhà làm chính trị, Tiêu gia bọn họ tuy rằng không sợ ông nhưngcũng không thể dễ dàng đắc tội ông.