Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1325
Bên kia.
Duệ Duệ ngồi trên sô pha đơngóc phòng bệnh.
Cậu an tĩnh đem lời mọi người nói tất cả đều thu vào trong tai.
Cậu cọ xát cẳm.
Vốn dĩ.
Cậu đối với ông ngoại đột nhiên toát ra như Lạc Tấn Hoa cũng không có hảo cảm mấy, cậu cũng không hy vọng mommy tha thứ cho ông.
Bất quá nếu mommy lựa chọn tha thứ, cậu cũng không thể can thiệp quyết định của cô.
Nhưng là đối ông ngoại không hoàn thành trách nhiệm với mẹ, nói thật, cậu thật sự thích không nổi.
Lạc Tấn Hoa với cậu mà nói, cũng chính là một ông ngoại xa lạ.
Nhưng nhìn ông vi mommy màcương chính diệnvới Khương Ninh, cậu đột nhiên cảm thấy.
Mommy có một người cha hình như…Cũng không tệ lắm?
Lâm Quán Quán thực mau dùng khay bưng nước ra.
Cô đưa đến trước mặt ba ngườiLạc Tấn Hoa: “Điều kiện bệnh viện đơn sơ, chỉ có nước sôi để nguội, mọi người uống tạm một chút.”
“Nước sôi để nguội cũng rất được rồi.”
Lạc Niệm Niệm rất nể tình, bưng ly đặt ở trong tay, cười nói: “Trời lạnh như vậy thích hợp uống chút nước sôi để nguội nhất làm ấm dạ dày. Chị Quán Quán chị vừa trở về không cần vội, chúng ta lại không phải người ngoài, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lá đi.”
Lâm Quán Quán sao có thể ngồi nghỉ được.
Tiêu Lăng Dạ đi làm kiểm tra rồi, cô còn không biết tình huống anh rốt cuộc thế nào.
“Lãng Dạ cùng A Diễn đâu?”
Khương Ninh không thấy được hai người, có chút kỳ quái: “Buổi sáng không phải hai đứa nó nói thực mau sẽ trở lại sao, như thế nào còn chưa trở về?”
Này không phù hợp tác phong Lăng Dạ nha.
Anh giống như coi Lâm Quán Quán thành tròng mắt, hiện tại Lâm Quán Quán ở chỗ bà, anh thế nhưng yên tâm à?
Không sợ bàăn tươi nuốt sống Lâm Quán Quán sao?
“Hẳn là đang bận gì đó.”
Tiêu Ngạo cũng không biết chuyện Lâm Quán Quán mất tích càng không biết Tiêu Lãng Dạ cùng Tiêu Diễn sáng sớm liền rời đi là đi cứu Lâm Quán Quán, chì cho rằng bọn họ đang bận chuyện công ty.
“Bọn họ ở bệnh viện canh nhiều ngày như vậy, công ty khẳng định có một đống lớn chuyện cần xử lý, chờ xong việc sẽ trờ về thôi.”
Tiêu Ngạo sợ Khương Ninh nằm không thoải mái, lại cầm cái gối đầu lót ở sau lưng bà, sau đó ôn
nhu hỏi: “Muốn uống nướckhông?”
“Có!”
“Bà đừng nhúc nhích, để tôi lấy nước cho.”
“ừm!”
Lão gia tử rót ly nước sôi để nguội, tự mình trước nếm độ ấmmột chút, ông cảm thấy có điểm nóng nên cầm ly khác, dùng hai cái ly đổ qua đổ lại nước bên trong để nước nguội bớt, chờ độ ấm thích hợp mới đưa tới bên môi Khương Ninh: “Mở miệng.”
“…” Khương Ninh có chút
đỏmặt.
Trong phòng bệnh nhiều người như vậy, bọn họ đều vợ chồng già, còn làm cho thân mậtnhư vậy, quá ngượng ngùng.
Bà duỗi tay nhận cái ly: “Tôi chính mình uống là được rồi.”
“Không được.”
Tiêu Ngạo đè lại bả vai bà: “Bác sĩ nói tay bà tạm thời không thề động.”
“Bác sĩ chỉ nói tay phải tôi không
thể động…”
“Tay trái cũng không được, còn đang truyền dịch đấy, lỡ như chảy máu thì sao.”
Tiêu Ngạo kiên trì đặt ly nước bên môi bà: “Mau uống, không thôi lạnh mất.”
Khương Ninh bất đắc dĩ, rồi lại cảm thấy ấm áp.
Đỏ mặt đặt miệng nhỏ uống nước.
“Uống nữa không?”
Khương Ninh lắc đầu.
“Có muốn ăn chút trái câyhy không?
Bất quá hiện tại trời lạnh không thể ăn lạnh, muốn ăn thì tôi ngâm chút nước ấm cho bà ăn.”
Khương Ninh cảm thấy phiền phức: “Không cần, không thấy đói bụng.”
Lúc này Tiêu Ngạo mới từ bỏ.