Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán (Truyện Full Tác Giả: Lâm Quán) - Chương 1327
Anh vừa đi, một nhà ba người Lạc Tấn Hoa liền đến.
Lạc Tấn Hoa biết sáng sớm hôm nay Tiêu Lăng Dạ liền đi cứu Lâm Quán Quán, nhìn thấyanhbị thương trở về, sắc mặt có chút lo lắng: “Sao lại còn bị thương.”
“Bị thương nhẹ thôi.”
“Cái gì mà bị thương nhẹ thôi.”
Loại thời điểm này không ở trước mặt ba vợ tranh công thì còn chờ tới khi nào?
Tiêu Diễn lập tức nói với Lạc Tấn Hoa: “Anh trai cùng Long Ngự Thiên đánh một trận! Long Ngự Thiên cũng là người biết võ, bất quá anh trai cháu cũng không phải dễ chọc, hai người ai cũng không chiếm được tiện nghi.”
Dù sao cũng là vì cứu Quán Quán, Lạc Tấn Hoa vẫn là thực cảm kíchTiêu Lăng Dạ.
Bất quá anh là chồng Quán Quán, đi cứu Quán Quán đương nhiên không tới phiên ông cảm tạ, Lạc Tấn Hoa đơn giản không nói cảm kích, chỉ trầm mắt nói: “Lá gan Long Ngự Thiên không nhỏ!”
Anhta bắt cóc người trước, Tiêu Lăng Dạ tìm được anh, anh thế nhưng còn dám ra tay đả thương người! sắc mặt Lạc Tấn Hoa khó coi, lạnh giọng nói: “Chuyện này tuyệt không có thể thiện bãi cam hưu!”
“Chuyện này…” Tiêu Lăng Dạ
nhìn thẳng ông: “Chúng ta muốn tự mình giải quyết.”
Thế nhưng nói giống y chang Quán Quán.
Lạc Tấn Hoa nhíu mày, có ông hỗ trợ chẳng lẽ không mau lẹ hơn sao?
Lạc Niệm Niệm cũng khó hiểu: “Anh rể, có phải anh ngại làm phiền ba emhay không? Anh là chồng của chị em, không cần coi chúng ta như người ngoài, ba em cũng là lo lắng cho chị cho nên mới nghĩ giải quyết hậu hoạn.”
“Không phải!”
Tiêu Lăng Dạ ngắt lờicô, nhàn nhạt nói: “Ân oán tư nhân!” t( n
Được thôi! Nói đến đây, bọn họ cũng không tốt nói cái gi nữa.
Lạc Tấn Hoa thấy Tiêu Lăng Dạ đã dàn xếp xuống, lại quan tâm anh vài câu, lúc này mới mang theo Lạc thái thái cùng Lạc Niệm Niệm rời đi.
“Ba ba!”
Tâm Can ghé vào mép giường, nhìn mu bàn tay Tiêu Lăng Dạ gắn kim, đau lòng không thôi: “Ba ba có phải ba bị bệnh không?”
“ừm!”
“Vậy ba ngoan ngoãn dưỡng bệnh, nghe bác sĩ nói thực mau liền sẽ tốt.”
Một bộ dạng y như đang dỗ con nít.
Tiêu Lăng Dạ xoa xoa đầu cô bé, ánh mắt nhu hòa: “Được.”
“Ba ba muốn uống nước không?”
“Uống!”
“Vậy Tâm Can lấy nước cho ba.”
Tiêu Lãng Dạ gật gật đầu: “ừm!”
Tâm Can quay người lại, chạy nhanh lấy nước, cô bé vừa đi liền lộ ra Duệ Duệphía sau, Duệ Duệ thẳng tắp đứng ở bên cạnhgiường bệnh, khuôn mặt nhỏ không có một chút biểu tình, bộ dángnhấp môi nhìn rất nghiêm túc.
Tiêu Lãng Dạ vẫy tay: “Lại đây.”
“….” Cậu bé do dự một chút,
vẫn là ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.
Ánh mắt hai cha con giao nhau.
Ánh mắt cậu có chút né tránh, sau một lúc lâu, cậu tựa hồ hạ quyết tâm đem né tránh ánh mắt nhắm ngay anh, cứng đờ dò hỏi: “Chú đau chỗ nào?”
“Không đau.”
“Xuy—–” Duệ Duệ cười lạnh:
“Lừa con nít ba tuổi a! Mặt trắngnhư quỷ, giả trang cương thi cũng không cần bôi phấn!”
“…” Tiêu Lăng Dạ khó được bị
người nghẹn một chút.
Một bên, Tiêu Diễn nhìn thấy bộ dáng anh trai ăn mệt “Phốc” một tiếng cười.
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ giống như băng đao lập tức bay vụt đến.
“…” Tươi cười Tiêu Diễn tức
khắc cứng đờ.
Sát! Chỉ biết khi dễ người khác, có bản lĩnh thì khi dễ con trai mấy người đi.
Tiêu Diễn trợn trắng mắt.
“Xuẩn!”
“…” Tiêu Diễn vốn dĩ cho rằng
Duệ Duệ nói anh trai nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy Duệ Duệ lạnh buốt nhìn chằm chằm anh, anh lập tức liền không vui, khom lưng nhìn thẳng cậu bé, trừng mắt nói: “Uy! Cháu nói ai vậy?”
“Chú!”
Tiêu Diễn ngao ngao kêu lên: “Sát! Tiểu tử thúi sao có thể nói chuyện như vậy với chú cơ chứ, cháu có biết nói như vậy rất dễ bị đánh không?”
Cậu bé hừ lạnh một tiếng: “Sao chú không bị thương?”
“Chú không có đánh nhau.” Tiêu Diễn phản ứng lại, anh trừng mắt, bất mãn nói: “Uy uy uy, Duệ Duệ cháu nói như vậy chú hai không thích nghe nha, chú cũng rất muốn ra tay nha nhưng anh trai không cho chú cơ hội, anh muốn một mình đấuvới Long Ngự Thiên.”
“….” Duệ Duệ nhíu chặt mày,
cậu nhíu mày nhìn Tiêu Lăng Dạ, lời ít mà ý nhiều đánh giá: “Càng xuẩn!”
Tiêu Lãng Dạ nhíu mày.
“Hừ! Rõ ràng mang theo người, sau lại nhất định một mình đánh với người ta, không phải xuẩn thì là cái gì.”
Duệ Duệ không sợ Tiêu Lăng Dạ chút nào, lạnh lùng nói: “Chẳng những xuẩn, còn xuẩn về đến nhà!”
Tiêu Lãng Dạ đột nhiên cười.
Duệ Duệ không thể hiểu được: “Bị đánh choáng váng rồi à?
Cười cái gì!”
“Lo lắng cho chú à?”
Cậu bé như mèo bị giẫm phải đuôi tức khắc trở nên nóng nảy, cậu kích động nói: “Lỗ tai nào của chú nghe được cháu lo lắng! Thật là cười chết người, sao cháu lại phải lo lắng cho chú. Cháu là lo lắng mommy cùng Tâm Can, chú nằm ở trên giườngnhư vậy, có biết các cô sẽ lo lắng cho chú không?Chỉ biết so mạnh với người khác, mà nếu muốn so thì cũng phải thắng thật oanh tạc trở về.Mang theo một thân bị thương thì tính là cái gì, thân đau đớn kẻ thù sung sướng mà thôi!”
Đây là lần đầu tiên cậu bé nói nhiều với anh như vậy.
Tiêu Lăng Dạ cũng không tức giận, mày hơi nhíu rất có hứng thú mà nhìn cậu.
“…” Duệ Duệ thẹn quá hóa
giận: “Nhìn cái gi mà nhìn, có cái gì đẹp, không thể hiểu được!”
Tiêu Lăng Dạ dùng cái tay không có bị ghim kim chống giường tựa hồ muốn ngồi lên, trong quá trình, anh tựa hồ đụng tới chỗ bị thương, sắc mặt có chút thống khổ.
Cậu bé hoảng sợ, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia khẩn trương, đè lại bờ vai anh: “Chú làm gì vậy? Nằm yên không được nhúc nhích!”
Tiêu Lăng Dạ vẫn luôn quan sát cậu, chú ý tới thần sắc cậu khẩn trương, khóe miệng anhsung sướng gợi lên.
“Chú biết rồi!”
“Cái gì?”
Tiêu Lăng Dạ nằm thẳng xuống, xác định nói: “Cháu lo lắng cho chú.”
tí „
“Ngoan, gọi một tiếng ba nghe xem nào!”
Hoàng Thị Mỹ Duyên
Cs thể cho hỏi lịch ra truyện đc ko ạ ?
nhayho
Hi bạn! tác giả đang chưa ra thêm chương mới.
Nên chúng mình không thông báo được lịch ra truyện.
Khi nào ra thêm sẽ up lên liền bạn nhé!
Cô Ba
Hóng
Thảo Thu
Ko ra truyện nữa ạ
nhayho
Tác giả đang dừng rồi bạn ơi, ra chương mới mình up liền nhé!
Kim loi
Đang đọc mà tác giả lại ko ra nửa hóng chán quá
Thị Thanh Tâm
Bao giờ có phần tiếp theo vậy tác giả ? Hóng quá đi .