Phàm Nhân Quyết - Chương 18 Một ổ cẩu hùng
Chương 18: Một ổ cẩu hùng?
Đại hán da đen nghe vậy thì có chút đắc ý, nhưng vẫn kiềm chế biểu cảm trên mặt: “Hắn muốn… giết, giết chúng ta, thì sẽ sẽ, hạ hạ độc trí mạng, không, không… cần phải như thế…”
Giang Phàm hơi sửng sốt, là người khôn ngoan. Đại hán da đen này tuy rằng hào phóng, có chút hư vinh, rất dễ bị lời tâng bốc giết chết, nhưng rất biết cách nhìn nhận vấn đề.
Giang Phàm lại giơ ngón tay cái lên: “Hùng lão đại quả nhiên hiểu ta, tiểu đệ rất muốn bàn chuyện làm ăn cùng mọi người, bằng không…”
Tên mắt đào hoa đương nhiên cũng hiểu được ý của hắn, hắn ta tức giận thu dao lại, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu: “Ta rất muốn giết chết ngươi!”
“Ta biết, ta biết!” Giang Phàm như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ấm ức sao, vừa rồi ở trên thuyền bị mấy người cướp ta còn không ấm ức, như nhau cả thôi. Đào hoa huynh… A đúng rồi, các hạ xưng hô thế nào?”
“Các gì mà Đào hoa huynh! Ta là Đinh Thiếu An!”
“A, Thiếu An, tên rất hay, Thiếu… An tâm không nên phiền não.”
“Không nên phiền não bà nội ngươi!”
Giang Phàm cũng không tức giận: “Thiếu An huynh, hành tẩu giang hồ mà, ngã một lần như vậy, có anh hùng hào kiệt nào mà chưa từng trải qua sóng to gió lớn, như này có là gì?”
Nói xong, hắn cũng không để ý đến Đinh Thiếu An nữa, bước tới trước mặt đại hán da đen, cúi người hành lễ: “Hùng lão đại có khí phách, tiểu đệ khâm phục”
Hùng lão đại hừ một tiếng, xua tay: “Bàn, bàn xong rồi, cứ làm đi”
Giang Phàm nói: “Còn chưa biết những vị hảo hán khác xưng hô thế nào?”
Hùng lão đại chỉ vào những người khác: “Hùng Tam, Hùng Tứ… Hùng Cửu, Hắc Sơn Cửu Cửu…. Hùng!”
“Hắc Sơn Cẩu Hùng?”
Sắc mặt Đỉnh Thiếu An trở nên khó coi: “Hắc Sơn Cửu Hùng! Không phải cẩu Hùng!”
Giang Phàm ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, ta không nghe rõ…” Hắn đột nhiên liếc nhìn Đinh Thiếu An, ánh mắt có chút kỳ quái: “Theo lý mà nói, không phải ngươi nên là Hùng Nhị sao?”
Hùng Đại tiếp lời: “Mới vừa, mới vừa gia
nhập bang hội, chưa, chưa có tên.”
Giang Phàm âm thầm mỉm cười, cũng may, suýt chút nữa hắn ta đã là Cường đầu trọc* rồi.
*Cường đầu trọc: Một nhân vật trong phim hoạt hình Boonie Bears
Hắn lấy ra một hồ lô khác đưa cho Hùng Đại: “Đây là bầu cuối cùng ta mang theo bên mình, Lão Đại uống từ từ đi, đến nơi sẽ có nhiều hơn.”
Hai mắt Hùng Đại sáng lên, duỗi bàn tay to lớn như quạt hương bồ ra cầm lấy, rút nắp ra, ngửi một hơi, liếm môi rồi đậy nắp lại, can thận treo bên hông.
“Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ liều… liều mạng!”
“Ngàn vạn lần không dám.”
Tên mắt đào hoa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Lão đại, tên tiểu tử này xảo trá như quỷ, không chừng đã đắc tội nhân vật lớn nào đó, chuyến đỉ này dễ mất mạng như chơi đây.”
Hùng lão đại nói: “Nhất, nhất nhất ngôn cửu đỉnh!”
Những người khác đương nhiên cũng do hai tên này cầm đầm, nghe vậy cũng thu hồi cảnh giác.
Giang Phàm vỗ tay: “Xong rồi! Nếu vậy từ nay về sau chúng ta đi cùng một đường, trước tiên phải đặt ra quy định đã.”
Đỉnh Thiếu An trợn mắt: “Ngươi còn có quy định ư?”
Giang Phàm trịnh trọng nói: “Không có quy định thì có thể vi phạm, bây giờ ta là ông chủ, đương nhiên phải có quy định”
Đinh Thiếu An không vui nói: “Nể mặt mỗi ngày một trăm lượng, ngươi nói đi”
“Đầu tiên…” Giang Phàm duỗi tay ra đếm: “Mọi chuyện đều phải nghe theo chỉ thị của ta, kỹ luật nghiêm minh, không được tùy tiện đưa ra quyết định”
Đinh Thiếu An mất kiên nhẫn nói: “Đây là điều đương nhiên, bọn ta hiểu rõ quy tắc giang hồ, còn gì nữa, dứt khoát nói ra đỉ”
“Thứ hai là…” Hắn đột nhiên cười nhẹ:
“Nếu có chuyện nguy hiểm đến tính mạng cực độ, các người có thể bỏ chạy, đi đến núi Thanh Vân lấy thuốc giải”
Hắn vừa dứt lời, không chỉ có bọn cướp sửng sốt, mà ngay cả Bạch Tiểu Thúy cũng ngẩng người.
Đinh Thỉếu An sững sờ trong giây lát, vẫn
không dám tin hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Giang Phàm nói: “Ta nói, nếu có chuyện nguy hiểm đến tính mạng cực độ, có thể bỏ chạy. Dù sao cũng chỉ có một cái mạng, là do cha mẹ ban cho, không đáng vì một vụ làm ăn mà đánh mất. Đây là lời tận đáy lòng, mong các vị hãy ghi nhớ.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không thể tin được, không nhịn được nghiêng đầu thì thầm với nhau.
Một lúc sau, Đinh Thiếu An đột nhiên cười khẩy: “Hắc Sơn Cửu Hùng bọn ta nhất định giữ lời, hay ngươi khinh thường bọn ta?”
Giang Phàm ôm quyền cúi người vớỉ bọn họ: “Mong mọi người nghe theo chỉ thị của ta, trong điều thứ nhất đã nói, nếu không cuộc mua bán này sẽ hủy bỏ.”
Mọi người rơi vào ìm lặng.
Một lúc lâu sau, đại hán da đen đột nhỉên bật cười: “Tiều, tiều ca nhân từ, đã vào giang hồ, sống… chết có có có số, phú quý, do… trời, tự, định đoạt.”
Hùng Đại đã quyết định, mấy Hùng khác cũng sẽ không có dị nghị gì. Tuy nhiên bọn họ yêu cầu phải đến một nơi trước, lấy lạỉ binh khí
ban đầu của bọn họ.
Lúc trước vì để lên tàu cướp bóc, bọn họ đêu sử dụng dao găm để thuận tiện, nhưng thật ra, ngoại trừ Đinh Thiếu An, bọn họ đều sử dụng bỉnh khí hạng nặng, Giang Phàm nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi tin tưởng để mặc bọn chúng à?” Bạch Tiểu Thúy nhìn về phía đám người đang ăn thịt bên đống lửa ở xa xa.
Giang Phàm lắc đầu: “Kiếp cướp bóc, làm gì có con đường tốt, nhưng mà những người này không phải kẻ hung hãn tàn bạo, từ hành động của bọn họ trên thuyền là nhìn ra được, bây giờ chúng ta đang cần người, tạm thời mượn dùng bọn họ vậy.”
“Ngươi biết thân thủ của bọn họ thế nào không?”
Giang Phàm nói: “Tuy rằng ta không biết võ công, nhưng biết luyện khí, hơi thở của những người này dài, chân khí hùng hậu, đều là người có nghề, kém nhất cũng là võ giả hạng hai. Hùng Đại và Đinh Thiếu An kia thậm chí còn trên cao thủ hạng nhất, nhưng đang che giấu khí cơ, nếu không bùng nổ toàn bộ chân khí, hiện tại khó có thể ước tính được”
Bạch Tiểu Thúy trầm mặc trong chốc lát:
“Ta không cảm nhận được chân khí, nhưng ta có thể nhìn thấy hắn dùng đao rất tốt.”
Tốt? Giang Phàm sửng sốt một lúc, tốc độ dùng đao của Đinh Thiếu An rất nhanh, tình huống của hẳn đặc biệt, có thể nhìn ra cũng không có gì lạ, nhưng Bạch Tiểu Thúy cũng có thể nhận ra rõ ràng như vậy, điều này không bình thường. Chẳng lẽ trước đây Bạch Tiểu Thúy cũng là cao thủ?
“Bây giờ vẫn không thể nhớ được gì sao?”
Bạch Tiểu Thúy lắc đầu: “Không có dấu hiệu”
“Cũng không cần sốt ruột, y thuật của lão già đó không tệ, ông ta nóỉ chỉ cần có thời gian, nhất định có thể khôi phục.” Giang Phàm an ủi.
Nhưng Bạch Tiểu Thúy lại giống như không quá để ý: “Quá khứ chưa chắc đã vui vẻ, sau này chưa chắc là phiền lo, nếu không nhớ ra được vậy thì không cần lãng phí sức lực làm gì. Rượu của ngươi hết rồi à?”
Giang Phàm xòe tay ra, nhìn về phía bên kia bĩu môi: “Đều dùng để mua chuộc lòng người rồi, nhịn đi.”
Bạch Tiểu Thúy đột nhiên ném cành cây đang cháy trong tay: “Không nhịn được.” Nói
xong, nàng ấy đứng dậy đi về phía bọn cướp.
Chỉ trong chốc lát, Giang Phàm đã nhìn thấy bầu rượu ở trong tay Bạch Tiểu Thúy, nàng âỳ cứ ngươi tới ta đỉ cùng đám cẩu hùng, uống đến vui vẻ quên trời quên đất.
Suốt chặng đường về phía bắc.
Bạch Tiểu Thúy cũng không thèm phàn nàn về đoạn đường truy bỉnh mơ hồ, bản thân cũng mơ hồ này, ngươi muốn làm gì thì làm, ta cứ nhìn ngươi chật vật.
Tuy nhiên chuyến đi lần này rất thoải mái, không hiểu tại sao đám cẩu hùng lại rất nghe lời Bạch Tiểu Thúy, phát huy hết sức tinh thần phục vụ chủ nhân của mình, gặp núi mở đường, thấy sông bắt cầu, thậm chí còn làm một cái giá gỗ đơn giản, thấy nơi không dễ đi là cử hai người khiêng.
Dọc đường đi, bọn họ đi qua dãy núi Mãng Sơn, khát thì uống sương sớm, đói thì ăn thịt thú rừng, tuy rằng suốt đường đi không dễ dàng, nhưng vì có Giang Phàm ở đây, những thứ bọn họ ăn đều là mỹ vị mà trước đây chưa từng thử.
Thật ra vị giác của chín tên cẩu hùng này đã bị chinh phục ngay từ ngày đầu tiên, đừng nhìn đám người giang hồ tự xưng là uống rượu bát lớn ăn thịt to mà lầm, tay nghề như của
Giang Phàm thì bọn họ mới gặp được lần đầu. Từ đó trở đi, mỗi lần đến giờ ăn, bọn họ đều chủ động đi săn thú nhóm lửa, sau đó một đám người ngồi quây quần như đám trẻ con ngoan ngoãn, háo hức nhìn Giang Phàm nấu đồ ăn.
Cảnh tượng này vô cùng buồn cười, nhưng Bạch Tiểu Thúy cũng thông cảm, bản thân nàng ta cũng không thể từ chối những món ngon do bàn tay Giang Phàm làm ra, càng không cần nói đến những tên hán tử thô kệch lang thang khắp chốn núi rừng này.
Ba ngày sau, cuối cùng đội ngũ của bọn họ rẽ về phía đông, đỉ theo phương hướng đúng đắn.