NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 226

  1. Home
  2. Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
  3. Chương 226
Prev
Next

Bách Lý Minh Xu nghe giọng nổi giận: “Ngươi đang muốn kích tướng để bản tướng quân giết ngươi phải không?”

Lưu Ngoạt vội nghiêm mặt đáp: “Tướng quân chớ giận, Lưu mỗ chỉ thuận miệng nói bậy.”

“Ngươi còn lời gì muốn nói? Ngày mai giết ngươi, bản tướng quân sẽ giúp ngươi gửi lời nhắn cho Diệp Tu.”

Kỳ thật Lưu Ngoạt đã sớm phát hiện, Bách Lý Minh Xu nói được mấy câu liền liên quan tới Diệp Tu.

Tuy khi nhắc đến Diệp Tu nàng đều hận tới ngứa răng, nhưng trực giác nhạy bén của hắn cho biết, trong đó còn có ý nghĩa khác.

Vì thế Lưu Ngoạt trầm ngâm một lúc, đột nhiên ngữ khí kinh người: “Đại tướng quân thích vệ tướng quân của chúng tôi sao?”

Bách Lý Minh Xu chấn động, cắn răng nói: “Cái rắm, ta hận không thể tự tay làm thịt hắn!”

Lưu Ngoạt gật gật đầu, phóng nhẹ thanh âm: “Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Lưu mỗ.

Chỉ là Lưu mỗ muốn nhắc nhở Đại tướng quân một câu, nếu đúng là vậy, tốt nhất không nên giết Lưu mỗ, nếu không vệ tướng quân chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình; còn nếu không phải, ngày mai cứ việc giết Lưu mỗ.”

Bách Lý Minh Xu híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Ngoạt: “Câu này của ngươi là muốn cầu xin cho chính mình?”

Lưu Ngoạt cười đáp: “Đại tướng quân nghĩ vậy cũng được.”

Bách Lý Minh Xu xoay người đi ra ngoài: “Ngươi chắc chắn sẽ thất vọng.”

Lưu Ngoạt ở phía sau nói: “Đại tướng quân vốn là người không hiếu chiến, không thích giết chóc, vậy sao không rút quân? Nếu cứ như vậy người chịu thiệt chỉ có các ngươi thôi.”

“Tên đã lên dây làm gì có chuyện thu hồi.”

Quân doanh Bắc Hạ, ngón tay Diệp Tu chỉ lên bản đồ, phân chia nhiệm vụ: “Giờ Dần hai ngày sau, chia quân thành ba đường, tiến công từ phía Đông Nam Bắc, bao vây Bình Dã.

Tam vương gia tấn công mặt Bắc, Diệp Tống cùng Quý Lâm, Quý Hòa đi phía Nam, Hiền Vương ở phía Đông.”

Diệp Tống nói: “Sao chỉ để lại phía tây? Muốn dồn bọn chúng chạy về phía tây sao? Chi bằng chúng ta bao vây bốn phía để cho bọn chúng không còn đường thoát.”

Diệp Tu đáp: “Chỉ cần quân Nhung Địch tự nguyện rút quân thì nên để cho bọn chúng có đường lui.”

Hết thảy đã bố trí thỏa đáng, Diệp Tu ngồi trong doanh trướng, Bạch Ngọc đang giúp hắn đeo mặt nạ da người, đính râu quai nón rồi thay quần áo của quân Nhung Địch, thoạt nhìn không khác gì người Nhung Địch.

Diệp Tống vẫn không yên tâm nói: “Đại ca, để muội đi cùng với huynh.”

Diệp Tu từ chối: “Không cần, ta tự mình đi được.

Mặc kệ kết quả thế nào, giờ Dần hai ngày sau liền phát động tấn công, không được trì hoãn.”

“Vậy còn Lý Cố thì sao?” Quý Lâm hỏi.

“Để hắn lại quân doanh.”

“Nếu hắn muốn chạy loạn?”

“Không quan tâm sống chết.”

Bạch Ngọc sửa sang cho Diệp Tu xong cũng cải trang cho chính mình, nghiễm nhiên trở thành hai tên lính Nhung Địch.

Diệp Tu giật nhẹ góc áo, sờ sờ râu quai nón trên cằm, vừa lòng cùng Bạch Ngọc rời khỏi quân doanh trong đêm.

Hai người đi tới gần Bình Dã thành, dọc đường đi tránh tai mắt Nhung Địch, Diệp Tu công phu lợi hại căn bản không để quân Nhung Địch phát hiện.

Bạch Ngọc thành thạo dẫn Diệp Tu tới một góc tường thành hẻo lánh nói: “Tướng quân tin tưởng ta, ta có cách vào thành mà không ai phát hiện.” Sau đó hắn liền dẫn Diệp Tu tới một lỗ chó, vén đám cỏ dại ra, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Tướng quân đi trước hay ta đi trước?”

Khóe miệng Diệp Tu cứng đờ: “Đây là cách của ngươi?”

Bạch Ngọc đáp: “Đương nhiên.

Không đi phía dưới chẳng lẽ lại phi lên trên, như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tướng quân nhanh lên đi, vạn nhất để quân tuần tra phát hiện ra sẽ rất thảm.”

Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Diệp Tu tự an ủi chính mình như vậy, giật giật thân thể chuẩn bị cúi xuống.

Nào ngờ phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là ánh lửa, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai người bọn họ vận khí tốt thật, vậy mà cũng bị quân Nhung Địch phát hiện.

Tên cầm đầu lập tức hô lên: “Ai ở đó?”

Bạch Ngọc bị dọa, người cứng đờ quay đầu nhìn, khóe miệng giật giật: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ, tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệp Tu trầm thấp nói: “Không được gọi ta là tướng quân.” Sau đó sắc mặt liền thay đổi, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, ôm quyền hùng hổ nói, “Báo cáo tướng quân, bọn tôi phát hiện ở đây có một lỗ chó.”

Nói đến kỹ thuật diễn, Diệp gia ai cũng có thiên phú.

Bạch Ngọc thấy vậy, lập tức cúi đầu ôm quyền giống Diệp Tu.

“Lỗ chó?” Tướng lãnh tuần tra đi tới, rút kiếm gạt đám cỏ sang hai bên, quả thực phát hiện một cái lỗ, không khỏi mắng một câu, “Thật đúng là con mẹ nó có lỗ chó, nếu bị bọn người Bắc Hạ phát hiện chắc chắn không ổn.

Hai người các ngươi lấp lỗ này lại cho ta!”

Diệp Tu và Bạch Ngọc không trì hoãn chút nào, vội vàng lấy đất lấp đi.

Tướng lãnh kia lại hỏi: “Hai ngươi ở quân doanh nào?”

Diệp Tu không chút cẩu thả đáp: “Bọn thuộc hạ ở quân doanh phụ trách tuần tra!”

Tướng lãnh kia nghe vậy liền nổi giận: “Bản tướng quân dẫn người đi quanh đây tuần tra, cần các ngươi nữa sao?! Mau cút trở về ngủ đi!”

Diệp Tu và Bạch Ngọc bị phủi sạch công lao cũng không giận, mặt mày xám xịt trở về thành.

Lúc đi ngang qua đội tuần tra, bọn lính đều nhìn bọn họ cười nhạo.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận lọt vào thành.

Quang cảnh trong thành vô cùng ảm đạm, nhà nào cũng đóng kín cửa, không có chút nhân khí.

Có lẽ những người ở trong thành đều đã bị giết, hoặc nếu còn sống cũng sắp chết rồi.

Từ xưa tới nay, hai nước giao chiến, người khổ đều là dân chúng.

Bạch Ngọc nhỏ giọng nói thầm: “Đại tướng quân ở đây hình như không được mọi người ưa thích?”

Diệp Tu bình tĩnh nói: “Nàng ta là nữ nhân, dưới trướng đều là các mãnh tướng, bọn chúng nhất định khẩu phục tâm không phục.”

“Bây giờ chúng ta nên đi đâu?” Bạch Ngọc hỏi.

“Tìm người.”

Diệp Tu động tác cực nhanh, hiệu suất cũng quá cao, chỉ trong chốc lát đã tìm được nơi ở của gian tế mà bọn họ cài vào lúc trước.

Bọn họ đã quen với cách bố trí ở đây nên nhanh chóng biết được gian tế đang ở chỗ nào.

Diệp Tu hỏi: “Lưu quân sư ở đâu?”

Gian tế Bắc Hạ đáp: “Lưu quân giữ bị Đại tướng quân Nhung Địch giam giữ riêng, nghe nói ngày mai sẽ hành quyết.

Tướng quân, có cần bọn thuộc hạ đêm nay động thủ cứu bọn họ ra không?”

Diệp Tu nói: “Không vội, nghe theo chỉ thị của ta.”

Bạch Ngọc và Diệp Tu đi tới chỗ Bách Lý Minh Xu – phủ thái thú.

Sau khi rời khỏi phòng Lưu Ngoạt, Bách Lý Minh Xu trở lại phòng mình.

Nàng vẫn mặc như cũ nằm lên giường, mãi không đi vào giấc ngủ, đành dậy châm đèn, ngồi trước án thư.

Tùy ra rút ra một quyển binh thư, chợt ngẩn người.

Trong quyển sách kẹp một tấm vải dệt màu lam.

Nàng sao có thể quên, ngày đó ánh lửa tận trời, bên tai là tiếng chém giết thảm thiết.

Hắn muốn phá ngựa của nàng, còn nàng phá áo giáp của hắn.

Tấm vải này chính là vạt áo nàng lấy được trên người hắn.

Đang lúc xuất thần, cửa phòng có tiếng gõ vang, Bách Lý Minh Xu hơi nhăn mày hỏi: “Ai?”.

“Mạt tướng…Ách, mạt tướng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”

Bách Lý Minh Xu đứng dậy mở cửa, thấy trước cửa là một tướng sĩ, râu ria xồm xoàm, quân trang trên người lười nhác lôi thôi, một bên đầu vai áo giáp bị trượt xuống dưới, bộ dạng chật vật đến dọa người, so với Bách Lý Minh Xu thanh mảnh, đây chính là điển hình của nam nhân Nhung Địch.

Tên đang đứng trước mặt Bách Lý Minh Xu chính là đệ nhất mãnh tướng của Nhung Địch, thân hình lực lưỡng to lớn.

Hôm nay hắn bị Bách Lý Minh Xu nghiêm khắc quát lớn trước mặt các tướng lãnh khác nên vô cùng bực bội, hắn uống rượu say mò tới phòng nàng, cả người đầy mùi rượu vô cùng khó ngửi.

Sắc mặt Bách Lý Minh Xu trở nên khó coi đến cực điểm, tức giận nói: “Trong quân nghiêm cấm uống rượu, ngươi lại vi phạm, chán sống sao?!”

“Mạt tướng phạm vào quân pháp mong tướng quân trách phạt, chỉ là trước đó…Mạt tướng có chuyện quan trọng cần bẩm báo…” Dứt lời hắn nghiêng ngả đạp lên phía trước một bước, thân thể to con khó khăn lắm mới dừng giữa cửa, tiến không được lùi cũng không xong.

Bách Lý Minh Xu nhẫn nại hỏi: “Có chuyện gì?”

Tên kia ngước đôi mắt chớp chớp nhìn mặt Bách Lý Minh Xu, dường như có chút mê ly, ánh mắt hắn sáng lên, trên khóe miệng hiện ra một nụ cười, ngay sau đó toàn bộ thân thể chen vào trong phòng, Bách Lý Minh Xu cả kinh lui lại mấy bước.

Nàng không thể nào tưởng tượng được tên này lại dám dĩ hạ phạm thượng, thủ pháp nhanh đến kinh người nhưng rõ ràng không phải muốn lấy tính mạng nàng, mà cánh tay tựa như vòng sắt chế trụ cổ nàng, một tay khác bịt khăn lên miệng nàng.

Trên khăn có mê dược.

Bách Lý Minh Xu giãy giụa liên tục, mê dược bị nàng hít vào mũi thoáng chốc khiến nàng choáng váng, nàng dựa vào bản năng cong khuỷu tay muốn đánh về phía ngực của tên kia, gót chân nâng lên đá dưới háng hắn.

Tên này ăn đau buông lỏng ra.

Bách Lý Minh Xu nhân cơ hội thở mạnh, vội vàng thối lui, tức giận mắng: “Ngươi thật to gan!”

Hiệu lực của mê dược kia vô cùng mạnh, Bách Lý Minh Xu dùng sức lắc đầu, hình ảnh trước mắt mơ mơ hồ hồ, sức lực trên người bị rút hết đi như đá chìm xuống đáy biển không cách nào nhấc lên nổi.

Nàng chống tay lên bàn, suýt nữa đứng không vững.

Tên kia thấy vậy trong mắt lộ ra đắc ý cùng tham lam: “Ngươi chỉ là một nữ nhân, nếu không có ngươi, ta đã trở thành Nhung Địch Đại tướng quân.

Chính vì ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dám sử dụng ta như trâu như ngựa, muốn xoay thế nào thì xoay…Ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi!” Hắn bước từng bước về phía Bách Lý Minh Xu, nàng xoay người đi lấy kiếm, hắn tuy say nhưng hành động rất mau lẹ, nhanh chóng đoạt lấy kiếm trước nàng rồi ném ra xa.

Bách Lý Minh Xu xoay người muốn chạy bị hắn duỗi tay bắt được ấn lên bàn.

Đồ đạc trên bàn rơi đầy xuống đất.

Nắm tay của nàng dừng trên người hắn chẳng khác nào gãi ngứa.

Miệng hắn đầy mùi rượu: “Ai nói Nhung Địch không có nam nhân nào xứng đáng với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn tìm một tên Bắc Hạ yếu đuối đến mức ta dùng một quyền cũng có thể đánh chết sao, ta thấy ta rất xứng với ngươi.”

“Ngươi, ngươi dám?!”

“Chờ qua đêm nay, ta sẽ xin được ban hôn, ta có thể cho ngươi xuất đầu lộ diện bên ngoài, nhưng ta mới là Đại tướng quân Nhung Địch…”

“Ngươi…ưm…”

Ánh nến trong phòng bị dập tắt.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 226"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com