NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 229

  1. Home
  2. Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
  3. Chương 229
Prev
Next

Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

Nàng đã nhìn thấy cảnh hắn bị thương, bị đau, nhìn thấy đủ loại chật vật của hắn.

Giống như hắn hiểu rõ về nàng vậy.

Sắc trời dần tối, thời tiết ở sa mạc bắt đầu lạnh hơn.

Trời đêm trong trẻo, ánh sao rọi chiếu xuống dưới.

Diệp Tống thành công đặt Tô Tĩnh lên ngựa, nàng nắm dây cương đi về phía trước.

Lúc này chỉ có hơi thở đứt quãng của hắn từng giây từng phút nhắc nhở nàng, khiến nàng liều mạng tìm cách sống sót.

Vượt qua cồn cát phía trước, lại tới một cồn cát dài khác.

Ánh trăng thê lương bao phủ xuống dưới, Diệp Tống đứng trên cồn cát, dừng nện bước.

Hách Trần cũng mệt mỏi thở dốc, ở nơi khô cằn này đến một ngụm nước cũng không có, chẳng biết sẽ phải đi tới lúc nào.

Diệp Tống thở hổn hển, bên tai quanh quẩn tiếng gió, nàng ảo não đưa tay đỡ trán, vuốt lại mái tóc rối tung, lẩm bẩm nói nhỏ: “Làm sao bây giờ, ta nên làm gì bây giờ…” Nàng đi đi lại lại hai vòng, Hách Trần theo bước chân nàng cũng xao động bất an, nàng nhấc chân đá vào cát, cát bụi tung lên một đường cong nhỏ, nàng gầm nhẹ, “Rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ!”

Hét xong, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi vô lực.

“Tô Tĩnh, tên đáng ghét nhà ngươi…” Diệp Tống ngồi trên cồn cát, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Có thể đánh sập nàng, chưa bao giờ là hoàn cảnh ác liệt và kẻ địch hung ác, mà là tình người.

“Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ, chúng ta đã đi ngược gió gần một ngày rồi…Vì sao ngươi lại theo tới đây? Ngươi muốn cho ta chết cũng không rõ có phải không? Nếu ngươi đã hoàn toàn quên mất ta, thì hãy đối xử với ta như người lạ, sống chết của ta không liên quan tới ngươi, như thế sẽ không có kết quả thế này…”

Hách Trần đứng đó thở hai tiếng, đầu cọ cọ vào người Diệp Tống.

Diệp Tống hít hai ngụm khí, lau mặt, một lần nữa đứng lên.

Khi nàng xoay người lại, Tô Tĩnh đang nằm trên ngựa không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Hai mắt yên lặng so với ánh trăng còn thê lương hơn, thẳng tiến vào sâu trong đáy lòng Diệp Tống.

Diệp Tống im lặng một lát rồi tiến lên nhéo vạt áo Tô Tĩnh, lại không dám mạnh tay lay hắn, nàng mắng: “Ngươi là đồ ngốc sao, người khác muốn trốn còn không kịp, ngươi lại không thiết sống chết mà chạy tới đây! Không phải ngươi đã quên mất ta sao, vì cái gì lại muốn làm vậy, vì cái gì lại muốn tới tây mạc, vì sao, vì sao…muốn cho ta thấy cái dạng này của ngươi!”

Tô Tĩnh nhìn tay nàng đang nắm vạt áo, rồi lại nhìn hai đầu vai nàng đang run rẩy, Diệp Tống ngày thường kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt giống như ai cũng có thể bắt nạt được nàng, làm con người ta không tự chủ được mà thương tiếc.

Nếu hỏi lúc này có cái gì có thể an ủi Diệp Tống, thì chính là việc Tô Tĩnh yên lặng không tiếng động mà tỉnh lại.

Nàng nhẹ nhàng đặt trán lên ngực hắn, cắn chặt răng, lại không thể ngăn cản tiếng khóc trầm thấp tràn ra từ miệng, Tô Tĩnh chấn động, trừng lớn hai mắt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tống ở trước mặt hắn khóc.

Diệp Tống hít hít cái mũi, nhắm chặt hai mắt, chua xót đến cực điểm, nàng cắn răng nức nở nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao…Người muốn cả đời này ta phải nợ ngươi đúng không.

Ta nói cho ngươi biết, nếu lần này ngươi dám chết ở sa mạc, ta chắc chắn sẽ không một mình sống sót mà thoát ra khỏi đây.”

Tô Tĩnh chậm rãi giơ tay theo bản năng muốn ôm nàng, an ủi nàng, nhưng bản thân lại không biết nên đặt ở đâu, tay tạm dừng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, giật giật khóe miệng, lời phát ra như vắt kiệt hết sức lực nói: “Đừng sợ, trời không chặn đường sống của ai cả.

Chắc chắn sẽ có cách.”

Diệp Tống rầu rĩ hỏi: “Vậy ngươi nói thử xem, bây giờ nên làm gì?”

Tô Tĩnh đưa tay ra sau lưng, bốn phía đều là một mảnh ẩm ướt dính dính, theo không khí lạnh ban đêm như muốn đóng thành một tầng băng mỏng.

Hắn đưa tay trở về, nhìn máu tươi dính trên tay lại làm như không có việc gì mà nhướng mày, đầu ngón tay tràn ngập mùi máu khiến thân thể Diệp Tống càng trở nên căng thẳng, hắn nói: “Chi bằng ngươi thử tìm cách giúp ta cầm máu trước đi.

Nếu còn để máu chảy, có lẽ ta không thể đi được bao xa nữa.”

Diệp Tống di chuyển ra sau lưng hắn, thấy áo choàng đã bị thấm máu hơn nửa, trên lưng cắm một mũi tên, nàng không dám tùy tiện chạm vào, bởi mũi tên kia ở giữa ngực, chính là gần điểm chí mạng, chỉ cần lệch một phân sẽ gây nguy hiểm cho Tô Tĩnh.

Diệp Tống hít sâu, nỗ lực áp chế yết hầu đang run rẩy: “Ta nên làm thế nào, ngươi nói cho ta biết.”

Tô Tĩnh đáp: “Tìm được tâm du, linh đài, trung xu, 3 huyệt vị này, ngươi có biết điểm huyệt không?”

“Không”, Diệp Tống đáp, “Nhưng giờ ngươi có thể dạy ta, không biết hiệu quả như thế nào nhưng vẫn tốt hơn là để vết thương tiếp tục chảy máu.”

Tô Tĩnh cười cười, vân đạm phong khinh đáp: “Ừm, ngươi nói cũng đúng.

Từ giữa ngực sang phải nửa tấc là huyệt tâm du.”

Diệp Tống giơ tay, ngón tay xoa phía sau lưng theo lời hắn di sang phải nửa tấc, chỉ là nàng cũng không rõ một tấc là như thế nào, chỉ đi theo lời Tô Tĩnh nói, ngón tay chỉ chỉ một điểm sau lưng hắn hỏi: “Phải chỗ này không?”

“Hướng lên trên một chút.”

“Ở đây?” Diệp Tống hướng lên trên một chút.

Tô Tĩnh dừng: “Cao quá rồi, xuống dưới chút nữa.”

Trải qua một lúc, theo chỉ thị của Tô Tĩnh, Diệp Tống cuối cùng cũng tìm được vị trí của huyệt tâm du.Mới đầu Diệp Tống điểm vài cái cũng không thấy Tô Tĩnh nói tốt, có nghĩa là lực đạo tay nàng vẫn chưa đủ.

Cuối cùng Tô Tĩnh nói: “Điểm huyệt, chính là muốn cắt đứt đường lưu thông tâm mạch, khiến nó tạm thời không thể di chuyển mới có công hiệu cầm máu hoặc tê mỏi.

Đừng sợ nặng tay, ngươi chỉ cần lo điểm trúng là được.”

Diệp Tống lĩnh ngộ rất tốt, tay dùng lực chọc mạnh xuống, Tô Tĩnh cứng đờ rồi cười: “Chính là như vậy.

Huyệt linh đài ở phía trên chỗ mũi tên nửa tấc.”

Trước lạ sau quen, Diệp Tống nhanh chóng tìm được huyệt linh đài, theo cảm giác cũ điểm mấy lần cũng thành công.

Còn huyệt trung xu dưới huyệt linh đài một tấc.

Đương lúc Diệp Tống điểm xuống, Tô Tĩnh không tự chủ được duỗi thẳng lưng.

“Làm sao vậy?” Diệp Tống hỏi.

Nàng ở sau lưng Tô Tĩnh nên đương nhiên không thấy, một giây kia trên mặt Tô Tĩnh hiện lên chút xấu hổ.

Hắn ho một tiếng đáp: “Không có chuyện gì, ngươi điểm rất chuẩn.

Toàn bộ lưng đều đã tê rần.” Hắn đương nhiên không nói cho Diệp Tống biết rằng, mỗi người sẽ có điểm mẫn cảm của riêng mình, mà điểm mẫn cảm của hắn chính là trên lưng.

Huyệt Trung Xu ở giữa lưng, lúc Diệp Tống điểm xuống, từ đuôi xương sống hướng lên trên đều dấy lên khoái cảm.

“Bây giờ thì sao?” Diệp Tống lại hỏi.

Tô Tĩnh đáp: “Trước tiên cần phải bẻ phần thân tên, đợi đến khi tìm được chỗ thích hợp mới rút mũi tên ra.”

Diệp Tống dùng một tay để ổn định phía sau lưng Tô Tĩnh, nàng cố gắng để hắn không bị đau, tay còn lại dùng sức bẻ gãy mũi tên.

Bóng đêm ở sa mạc tuy thê lương lạnh lẽo lại mang tới một loại cảm giác dũng cảm khó nói, nhưng đây thật sự không phải là nơi nên ở lâu.

Diệp Tống và Tô Tĩnh lên ngựa, phía sau đã không còn đường lui nữa nên hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng để Tô Tĩnh ngồi ở phía sau nàng không yên tâm, sợ lát nữa hắn hôn mê bất tỉnh hoặc không còn sức giữ chặt lấy nàng sẽ lại ngã từ trên ngựa xuống giống như lúc trước.

Để hắn ngồi phía trước nàng cũng không yên tâm, bởi vì vết thương của hắn ở sau lưng, nếu không cẩn thận đụng phải, mũi tên sẽ chọc sâu vào cơ thể hắn vô cùng nguy hiểm.

Diệp Tống do dự một lúc, quyết định ngồi phía trước Tô Tĩnh.

Chỉ là nàng quay lưng lại, mặt đối mặt với Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh sửng sốt, Diệp Tống đưa dây cương giao cho Tô Tĩnh nói: “Hách Trần rất nghe lời, ngươi cầm cương, ta nhìn ngươi.”

Ý của nàng chính là nàng giao sinh tử của mình cho hắn.

Tô Tĩnh bảo đi hướng nào sẽ đi theo hướng đó, hắn nói khi nào dừng lại thì dừng, nàng sẽ không một câu oán hận.

Gió đêm cũng yên lặng, trong không khí không còn nồng mùi cát bụi nữa.

Cồn cát được ánh trăng chiếu rọi tựa như một bức tranh thủy mặc, đơn giản lại sạch sẽ.

Vó ngựa của Hách Trần lưu lại trên cồn cát tạo thành một đường dấu chân cô đơn lạnh lẽo.

Tô Tĩnh mặt đối mặt với Diệp Tống, hắn giữ tầm mắt luôn nhìn về phía trước, thi thoảng liếc xuống nhìn Diệp Tống một cái liền cảm thấy có chút rung động.

Có thể là do lúc này biểu tình trên khuôn mặt Diệp Tống chỉ còn sót lại vẻ nghiêm túc cùng cứng coi, không muốn bị người khác khinh nhờn.

Dư quang từ đuôi mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng, cái loại cảm giác này dường như rất quen thuộc, giống như hắn đã từng mong muốn như vậy.

Tô Tĩnh đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Trước kia, có phải chúng ta cũng thân mật như vậy không?”

Diệp Tống sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Tĩnh, thân thể hơi ngửa ra sau, thần sắc an tĩnh nói: “Có sao, ta nhớ rõ trước kia chúng ta chưa từng như thế.”

“Vậy vì sao ngươi cảm thấy mắc nợ ta?”

“Ta không thích thiếu nợ ân tình của ai thôi.”

Tô Tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, không tiếp tục truy hỏi nữa, nhàn nhạt nói: “Ngươi sát lại gần một chút, cứ giữ người như thế sẽ rất mệt, cũng coi như sưởi ấm cho nhau để không bị chết cóng bởi thời tiết ban đêm ở sa mạc.”

Diệp Tống cảm thấy thân thể đã cứng đờ, xung quanh cũng rất lạnh.

Thật lâu sau, nàng mới giật giật thân mình, chầm chậm sát lại gần Tô Tĩnh.

Lúc đi qua một cồn cát lại tới một cồn cát khác, bởi vì hơi dốc nên thân thể Diệp Tống không tránh được mà tiến sâu vào lồng ngực Tô Tĩnh, đôi tay nàng chống lên ngực hắn.

Tô Tĩnh giơ lên dây cương, như có như không đỡ lấy eo nàng.

Lúc này đột nhiên nổi gió, đang ngược gió lại biến thành thuận gió.

Thanh âm Tô Tĩnh tiến vào lỗ tai nàng: “Ta không biết trước kia chúng ta như thế nào, nếu khiến ngươi phải đau khổ, đều là ta sai.”

Diệp Tống lắc lắc đầu, vô lực nói: “Nếu nói ngươi sai cái gì, thì chỉ có một cái, đó là gặp ta.

Còn tất cả sau đó, đều là ta sai.” Nàng đã vô cùng mệt mỏi, cái trán tựa vào ngực hắn, được một lúc cơn buồn ngủ liền kéo đến, căn bản không ý thức được bản thân đang nói gì, chỉ là nghe thấy Tô Tĩnh nói thì nàng thuận miệng tiếp lời mà thôi.

“Ngươi đang tự trách.”

Diệp Tống gật gật đầu: “Đúng vậy.

Ta đang tự trách bản thân, hận không thể quay ngược trở lại khiến ta và ngươi không gặp gỡ nhau nữa.

Nếu A Thanh lại vì ta mà bị đánh gãy hai chân, ta có thể tự mình chữa trị cho muội ấy; Tô Thần cứu ta một mạng, ta có thể cứu hắn một mạng; nhưng còn ngươi, ta không biết nên làm sao mới tốt…Cảm giác như dù ta có dùng tính mạng của mình để trả lại cho ngươi, cũng không đủ.”

“Nghiêm trọng vậy sao.”

Diệp Tống miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Có lẽ là do thứ con người cảm thấy quý trọng nhất chính là thứ vĩnh viễn không chiếm được, hoặc đã mất đi.”

Sau đó Diệp Tống thiếp đi trong lòng Tô Tĩnh.

Gió từ sau lưng Tô Tĩnh thổi tới, thổi bay tay áo cùng tuyến phòng ngự của hắn, hắn dang rộng vòng tay che chắn gió cát cho Diệp Tống.

Tô Tĩnh nhìn về phía xa, hai tròng mắt cắt qua ánh trăng, tỏa sáng lấp lánh.

“Diệp Tống, rốt cuộc ngươi là ai.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 229"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com