Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 230
Diệp Tống bị ánh sáng ấm áp làm cho tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên cát, trên người đang đắp áo của Tô Tĩnh.
Nàng ngồi dậy liền chấn kinh, giờ vẫn đang là nửa đêm, trăng đã lên tới đỉnh tỏa sáng lộng lẫy, trước mắt không chỉ còn là cồn cát vô hạn nữa mà là một rừng cây lá kim, phía trước còn có một dòng sông nhỏ đang yên tĩnh chảy.
Mặt sông phản chiếu hình ảnh trăng sao, vô cùng mỹ lệ.
Là ốc đảo.
Hách Trần đang vui vẻ nhảy nhót bên bờ sông, cúi đầu uống nước.
Diệp Tống rốt cuộc cũng không kìm nén được nội tâm vui sướng, nàng không còn cảm thấy không khí lạnh lẽo nữa, kéo áo chạy đến bên bờ sông, trực tiếp vùi đầu vào dòng nước uống thoải mái.
Sau lại đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm lẫn theo bọt nước, nàng hít sâu một hơi, cát bụi trên mặt đã được rửa trôi hết, lộ ra làn da sạch sẽ, tràn đầy bọt nước trong suốt.
Nàng nhanh chóng cởi áo tháo thắt lưng, dù nước có lạnh cũng muốn nhảy xuống tắm cho sạch sẽ.
Đang cởi được một nửa, vừa vặn lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, phía sau chợt truyền đến tiếng ho trầm thấp xấu hổ.
Diệp Tống thoáng chốc dừng lại, cứng đờ quay đầu thấy Tô Tĩnh đang ngồi bên đống lửa.
Nàng lúc này mới ý thức được không phải chỉ có một mình đang ở trên ốc đảo.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là dòng sông, nàng liền quên mất bên cạnh vẫn còn một người nữa…
Diệp Tống yên lặng kéo lại vai áo, nghe Tô Tĩnh do dự nói: “Nhị tiểu thư tắm rửa cũng không sai, chỉ là nam nữ phi lễ chớ nhìn, ta đang ngồi phía sau nên buộc phải lên tiếng nhắc nhở tiểu thư một chút.
Nhị tiểu thư cứ tiếp tục đi, ta vào rừng ngồi một lúc là được.”
Sau đó liền không thấy động tĩnh gì nữa.
Diệp Tống quay đầu lại vừa lúc thấy thân ảnh Tô Tĩnh như có như không phía sau cánh rừng.
Tô Tĩnh bây giờ không giống như xưa, Diệp Tống biết dù bản thân có mời hắn xem, hắn cũng sẽ không xem.
Vì thế nàng không trì hoãn nữa, tiếp tục cởi áo trong rồi bước vào dòng nước, tắm rửa sạch sẽ một hồi.
Tuy ban đầu có hơi lạnh nhưng tắm được một lúc cả người đều ấm áp, vô cùng sảng khoái.
Mỏi mệt lúc trước dường như đều tan biến hết.
Diệp Tống ngồi trước đống lửa gọi hai tiếng, Tô Tĩnh mới chậm rãi đi ra.
Nàng di chuyển ra phía sau kiểm tra vết thương trên lưng hắn nói: “Ta giúp ngươi rút mũi tên ra.
Nhưng ngươi đợi một chút, ta vào trong rừng tìm xem có thảo dược chữa thương nào không.”
Nói xong Diệp Tống liền chạy vào cánh rừng.
Cánh rừng này vô cùng thưa thớt, cỏ cây đều là loại lá kim, không cẩn thận sẽ bị đâm vào tay.
Nàng tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy ở dưới gốc cây có một đóa hoa nhỏ.
Loại hoa này có tên gọi là “triều nhan”, kích thước tương tự hoa bìm bịp, nhưng lại có công hiệu chữa thương.
Nhưng do sinh trưởng tại sa mạc nên khác loại triều nhan thường một chút.
Đóa hoa và cành lá góc cạnh hơn.
Diệp Tống cẩn thận nhổ cả rễ cây ra ngoài rồi mang tới bờ sông rửa sạch sẽ mới quay lại chỗ Tô Tĩnh.
Diệp Tống thấy máu thấm đẫm quần áo hắn liền cau mày thật sâu hỏi: “Có phiền không nếu ta xé bớt quần áo của ngươi?” Nàng cũng không đợi Tô Tĩnh trả lời đã tự mình xé.
Trên người hắn chỗ nào cũng có vết thương, lớn bé đủ cả, trên miệng vết thương dính cát, thoạt nhìn vô cùng ghê người.
Nàng cầm một miếng vải đi giặt sạch sẽ sau đó cẩn thận lau vết thương, nàng nhai nát triều nhan rồi đắp lên miệng vết thương cho hắn.
“Ngươi tìm được ốc đảo này thế nào vậy?” Trong lòng Diệp Tống đang cuộn lên từng đợt khó chịu, nàng cố gắng rời đi lực chú ý của mình.
“Dựa vào hướng gió.” Tô Tĩnh bình thản nói, “Gió trong sa mạc sẽ thổi tuần hoàn, từ lạnh đến nóng, ban ngày gió từ ốc đảo thối tới sẽ lạnh hơn những chỗ khác nên đi ngược gió, nhưng buổi tối ở ốc đảo lại ấm hơn, nên đi thuận gió.”
“Cái này ngươi cũng biết.” Diệp Tống vừa xử lý vết thương, vừa như có như không xoa xoa từng vết thương chồng chất trên lưng của hắn, lạnh lạnh nhột nhột.
Tô Tĩnh căng thẳng, hô hấp có chút dồn dập nói: “Trước kia đi đánh giặc đúc kết được…Ngươi, có thể đừng đụng vào chỗ đó nữa được không?”
“Chỗ nào?” Diệp Tống nghi hoặc hỏi.
“…Xương sống lưng.”
Tuy Diệp Tống không hiểu tại sao, nhưng nếu Tô Tĩnh bảo nàng không chạm vào, nàng sẽ cố gắng không chạm vào, nhưng lúc rút mũi tên lại không thể tránh được, ngón tay chạm vào xương sống lưng, nói: “Chỉ một lúc thôi, ngươi cố gắng nhẫn nhịn nhé.” Nàng cũng không có kinh nghiệm, tay nhẹ nhàng chạm vào mũi tên, do dự, “Có thể rút được không? Nếu mất máu quá nhiều hoặc chạm vào lục phủ ngũ tạng thì làm thế nào?”
Tô Tĩnh hơi thở dồn dập nói: “Mũi tên ở vị trí này, nếu không rút ra, để lâu bên trong cũng rất nguy hiểm.
Không thể quản nhiều như vậy, ngươi cứ thử một lần đi.”
Tay Diệp Tống hơi run run, hỏi: “Nếu tính mạng gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
“Vậy chỉ có thể mặc cho số phận”, Tô Tĩnh nói ra vô cùng bình tĩnh, dường như đã sớm nhìn thấu sinh tử, “Từ trước tới nay ta đã phải trải qua bao lần sinh tử, trước khi chết có thể cứu nhị tiểu thư một mạng, cũng coi như chết không vô ích.”
Diệp Tống dừng một chút, nâng lên thanh âm: “Ngươi muốn chết?” Tô Tĩnh không nói lời nào, nàng lại hỏi, “Có phải Tung nhi không còn nữa, nên ngươi cũng không có dũng khí tiếp tục sống? Hiện giờ trời xui đất khiến cứu ta, ngươi liền có thể tìm một lý do để chết?”
Mất đi người yêu thương nhất có bao nhiêu thống khổ, ngoại trừ bản thân ra, không ai có thể hiểu được.
Hắn của quá khứ và của hiện tại, rắc rối phức tạp, lại khiến Diệp Tống ở thời khắc này hiểu được tâm tình trước kia của hắn.
Trước khi hắn biết nàng, hắn luôn ôm tâm tình như vậy mà sống.
Vào một ngày đột nhiên nhà tan cửa nát, người thân không còn, Tô Tĩnh đã không tìm được mục đích sống nữa.
Hắn đã quên, sau khi biết Diệp Tống, hắn mới lại tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Hắn thậm chí đã quên, bản thân đã sớm đem những chuyện này đặt vào hồi ức.
Diệp Tống cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Đừng bất ngờ, không phải chính ngươi đã nói, Tung nhi đã mất nhiều năm, dù lúc này ngươi có chết cũng sẽ không thể tìm được nàng.
Ta cũng đã từng nói, nếu ngươi chết ở đây, ta cũng sẽ không một mình sống sót đi ra.
Thi thể ngươi không được đưa về kinh sẽ không thể hợp táng với vong thê của ngươi, chỉ có thể cùng ta phơi thây nơi đây, cuối cùng bị cát vàng vùi lấp.”.
“Ngươi đang kích thích ta.” Tô Tĩnh cười cười, “Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đừng coi là thật.”
Diệp Tống nói: “Lúc ta mất đi khát vọng sống, ta nhớ rõ có tên vô lại nào đó đã dùng cách khích tướng để đánh thức ta.”
Dứt lời ánh mắt Diệp Tống kiên định, không chút chần chừ, nàng nắm lấy phần còn lại của mũi tên, mím môi, dùng sức rút mạnh ra ngoài.
“Phụt”, âm thanh rất nhỏ vang lên, thì ra cũng không khó như trong tưởng tượng, chỉ là máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên cằm Diệp Tống khiến cả người nàng run run.
Thân thể Tô Tĩnh buông lỏng, đột nhiên khom người ho ra một đống máu: “Hình như có chút nghiêm trọng…”
“Tô Tĩnh?!”
Máu tươi theo hướng mũi tên rút ra chảy xuống thấm đẫm một mảng áo sau lưng Tô Tĩnh.
Diệp Tống luống cuống tay chân dùng triều nhan lấp kín miệng vết thương, thanh âm phát ra cũng run run: “Không phải đã điểm huyệt cầm máu rồi sao…Sao vẫn chảy nhiều máu như thế…”
Tô Tĩnh đỡ trán, kịch liệt thở gấp.
Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên thấp giọng nỉ non: “A Tống…”
Giây phút ấy, thời gian như ngưng đọng lại.
Diệp Tống mở to hai mắt đỏ ửng, nghe thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên dồn dập.
Ngữ điệu không giống nhau, lời nói âu yếm lại lưu luyến, uyển chuyển vô cùng.
Nàng nhặt lên một nhúm triều nhan cho vào miệng liều mạng nhai rồi lại đắp lên vết thương, sau đó nhanh chóng bò đến trước mặt Tô Tĩnh, nâng đầu hắn lên nhìn sâu vào đôi mắt hắn, tròng mắt ánh lên sự vui sướng không thể kiềm chế được, dường như chóp mũi cũng chạm vào nhau, điên cuồng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì? Tô Tĩnh, ngươi gọi lại lần nữa xem?”
Tô Tĩnh gian nan nhấc mắt lên nhìn gương mặt nôn nóng của Diệp Tống, trong mắt hắn vằn lên tơ máu khiến Diệp Tống phải hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hắn vừa định nói gì đó, hai mắt bỗng nhiên rũ xuống, cả người ngã lên vai Diệp Tống, rơi vào hôn mê.
Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng đáng sợ.
Diệp Tống run tay ôm Tô Tĩnh, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nàng đặt hắn gối lên đùi mình, nàng phục hồi lại tinh thần, luống cuống tay chân xé vạt áo băng bó cho hắn.
Tô Tĩnh nằm ngủ trong lòng nàng vô cùng an tĩnh khiến cho nàng không dám lơ là dù chỉ một giây, cách một đoạn lại đưa tay thăm dò hô hấp của hắn, thi thoảng lại tự dọa bản thân mình.
Diệp Tống ngồi quy trên mặt đất lấy quần áo đắp lên cho Tô Tĩnh, giúp hắn gỡ bỏ cát bụi dính trên tóc, thấp giọng nói: “Ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng có việc gì.”
Suốt một đêm Diệp Tống cũng không dám lơi lỏng, mỗi khi mệt quá nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đầu nhịn không được gục xuống sẽ lập tức tỉnh dậy, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bên cạnh đống lửa, đám gỗ đã cháy được hơn nửa, bụi lửa theo gió đêm bay ra xung quanh, rơi xuống bờ cát liền lạnh thấu.
Tô Tĩnh nửa tỉnh nửa mê, trằn trọc liên tục, thi thoảng lại nói mớ, phát ra âm thanh kỳ quái, cả người vô cùng khó chịu, miệng vết thương trên người vừa đau vừa ngứa.
Hắn ngửi được hương thơm như có như không của nữ tử, một bên ôm Diệp Tống, một bên chống người dậy, nheo mắt nhìn nàng đang rũ đầu ngủ, lẩm bẩm nói: “Tung nhi…” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không đúng, lắc lắc đầu nghĩ, bên môi tràn ra một cái tên khác, “Diệp Tống…Ngươi là Diệp Tống…”
Diệp Tống bị âm thanh quấy nhiễu, giật giật mày, mi mắt run run.
“Diệp Tống…” cùng với thanh âm như si như say nỉ non, môi liền bị một bờ môi khô nứt dán lên.
Trong nháy mắt giống như một luồng tia chớp từ đâu đánh xuống.
Lúc ngủ nàng không cảm thấy, giờ mới cảm nhận được miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể dường như có cả ngàn con kiến bị đánh thức đang gặm cắn khắp người nàng.
Diệp Tống chậm rãi mở mắt, thứ đập vào mắt nàng chính là gương mặt kinh ngạc của Tô Tĩnh cùng hương mai như có như không.
Khi đó, tâm nàng như bị thứ gì đó hung hăng chạm vào một chút.
Nàng vội buông tay rời khỏi lồng ngực Tô Tĩnh, lẩm nhẩm nói: “Ta đang làm gì…”
Tô Tĩnh nhéo mũi, nỗ lực duy trì tỉnh táo, cố gắng cách xa Diệp Tống càng nhiều càng tốt, giọng mũi trầm thấp: “Ngươi dùng dược thảo gì chữa thương cho ta vậy…”
Diệp Tống sửng sốt, cuối cùng cũng ý thức được không đúng chỗ nào, nhìn bộ dáng Tô Tĩnh nói: “Triều nhan a.
Ta biết triều nhan có độc nên đã bỏ phần rễ và quả, chỉ lấy hoa và lá.”
“Triều nhan…” Tô Tĩnh cười khổ hai tiếng, “Tuy có tác dụng chữa thương, nhưng nếu dùng không đúng liều lượng có thế khiến người ta sinh ra ảo giác.
Rễ và quả là mị độc.”
Diệp Tống trong lòng trầm xuống: “Ta không dùng rễ và quả.”
Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, cặp mắt đào hoa rung động lòng người, khóe mắt vẫn còn vương lại một vài sợi tơ máu chưa tan hết, nói: “Ta biết.
Có lẽ triều nhan ở đây không giống ở Bắc Hạ, sống trong điều kiện thiếu nước, có lẽ…Độc tố không ở rễ cây và quả mà ở hoa và lá…”
Thứ duy nhất mà Tô Tĩnh và Diệp Tống tiếp xúc chỉ có triều nhan.
Lời giải thích của hắn cũng khá hợp lý.