Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 231
Quanh thân Tô Tĩnh đều được bao phủ bởi triều nhan nên trúng độc cũng không lạ, còn Diệp Tống dùng miệng nhai nát triều nhan nên có lẽ chất độc đã từ lưỡi thấm vào bên trong cơ thể, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ Tô Tĩnh nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bóng đêm yên tĩnh quỷ dị.
Diệp Tống ngồi xổm trước đống lửa, cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được, còn Tô Tĩnh cứ gục đầu xuống không nói câu gì.
Nàng biết lúc này không nên làm phiền hắn, tốt nhất cách hắn thật xa.
Bằng không, không những không thể giúp được hắn mà còn là hại hắn.
Diệp Tống thấy Tô Tĩnh hai tay chống đầu, bộ dáng khó chịu, trong lòng nhói lên, nhịn không được hỏi: “Có phải chỉ cần cố gắng kiên nhẫn là có thể vượt qua được không?”
Tô Tĩnh bắt đầu dùng tay đấm đầu, cắn răng nói: “Nếu dược hiệu không quá mạnh có thể chờ khi dược hiệu tan đi…Còn nếu dược hiệu mạnh…Chỉ có…chỉ có…” Diệp Tống nhìn không được, vừa định đứng dậy đã bị Tô Tĩnh ngăn lại, “Ngươi không cần lại đây.”
Diệp Tống ngẩn ra tại chỗ, Tô Tĩnh dường như sắp hỏng mất rồi.
Thân thể hắn cong xuống, hai tay ôm đầu, “Đau quá…”
Diệp Tống trong lòng lộp bộp, gai độc kích thích đại não hắn sao? Hai tay nàng nắm chặt cát, cát từ khe hở ngón tay chảy xuống, vô cùng hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ.
Tô Tĩnh dường như đã chịu tới cực hạn, từ kẽ răng tràn ra một câu: “Nhị tiểu thư có thể vào trong rừng được không…Cách xa năm trượng để ta không thể ngửi được hơi thở trên người ngươi nữa…Làm ơn…”
Diệp Tống chỉ có thể làm theo, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhưng lúc nàng vừa đứng lên quay người, Tô Tĩnh lại mơ hồ nỉ non: “A Tống…Đừng đi…Đầu đau quá…Ngươi đừng về kinh cùng đại ca ta, để ta đưa ngươi trở về…”
Diệp Tống không thể di chuyển bước chân, hơi thở ngày càng nặng, đôi mắt nhẹ nhàng chớp mang theo thần sắc phức tạp.
Lúc trên thuyền ở Tô Châu ngày đó, Tô Tĩnh tuy hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt tay nàng là muốn nói với nàng những lời này?
“Ngươi rốt cuộc…vì cái gì…” Diệp Tống lẩm bẩm, thanh âm phảng phất như không phải của chính mình.
Lời chỉ nói ra một nửa, nàng nắm chặt đôi tay, xoay người chạy về phía Tô Tĩnh.
Nàng nửa quỳ trên cát, tay vén tóc hắn, giống như đang dỗ trẻ con: “Ta không đi, ngươi đừng sợ, đừng nghĩ nữa…Không nghĩ sẽ không đau…”
Tô Tĩnh duỗi tay gắt gao chế trụ bả vai Diệp Tống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa tỉnh táo, nửa mơ hồ, trong mắt tơ máu càng thêm đậm, gắt gao nhấp môi nói: “Không phải đã bảo ngươi đi rồi sao.” Hắn rất muốn đẩy nàng ra, nhưng đôi tay dừng trên vai nàng giống như bị dính lại không chịu nghe theo sai khiến của hắn.
Hắn luyến tiếc đẩy Diệp Tống ra, không đành lòng dùng sức nhéo bả vai nàng.
Dùng loại ánh mắt quen thuộc nhìn Diệp Tống, cười nói: “Ngươi là Diệp Tống…Sao ta có thể quên…”
Dường như đang trở lại lúc ngồi bên bờ sông chiều hoàng hôn ngày đó, hình ảnh Tô Tĩnh liên tục lắc đầu cố gắng nhớ kỹ tên Diệp Tống.
Diệp Tống cắn răng cố nén cảm giác đau đớn từ trên vai truyền tới, nàng tưởng rằng sau khi Tô Tĩnh quên nàng có thể sống cả đời vô ưu vô lo, nhưng nàng lại không cam lòng bị hắn cứ như vậy mà quên mất.
Nàng từ trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Tĩnh cũng không lùi bước mà tiến đến, hai tay ôm đầu hắn, nhẹ nhàng ôm vào lòng để hắn gối đầu lên vai mình, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, đầu cũng gối lên vai Tô Tĩnh, nàng nhắm mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Sẽ không sao đâu…Ngươi không làm sai gì hết, tất cả đều là ta sai, người xứng đáng bị trừng phạt đáng ra phải là ta mà không phải ngươi…Tô Tĩnh, thực xin lỗi…” Câu cuối cùng nàng không nhịn được mà khóc lớn, “Đều do ta hại ngươi trở thành bộ dạng này!”
Tô Tĩnh vẫn không nhúc nhích, bên tai là tiếng khóc của Diệp Tống.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi giơ tay, gắt gao ôm lấy eo nàng kéo vào lồng ngực, “Đừng khóc, kể cả là vì ta, ta cũng không muốn ngươi khóc.”
“Ngươi nói xem”, Diệp Tống hai mắt đẫm lệ bám vào Tô Tĩnh, bất lực hỏi, “Muốn ta phải làm thế nào ngươi mới có thể tốt lên? Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta tình nguyện để ngươi không quen biết ta…”.
Diệp Tống hiểu rõ, nếu cứ mặc kệ như vậy, hậu quả sẽ không thể cứu vãn được.
Tô Tĩnh ở trước mặt, lúc nhớ rõ nàng lúc lại không khiến nàng thực sự không yên lòng.
Diệp Tống hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh nói: “Nếu ngươi bảo ta đi, vậy còn ôm ta chặt như thế làm gì, ngươi không buông tay, ta đi thế nào?”
Tô Tĩnh dừng một chút, sau đó cưỡng bách bản thân buông nàng ra.
Diệp Tống từ trong ngực hắn lui ra, nhìn thật sâu vào hai mắt hắn, nàng biết hắn đang cố gắng khắc chế, tâm hung hăng đau nhưng vẫn buộc phải xoay người không nhìn hắn nữa, chạy vào trong rừng.
Ai ngờ, Tô Tĩnh chỉ duy trì tỉnh táo được một giây ngắn ngủi, thấy Diệp Tống xoay người muốn đi, hắn lập tức giơ tay ra túm chặt tay nàng.
Diệp Tống thất kinh một chút, ngay sau đó trời đất trước mắt chợt quay cuồng, chờ đến khi nàng nhìn lại được đã thấy tầm mắt hai người chạm nhau, thì ra lúc này nàng đã ngã vào lòng Tô Tĩnh.
Hắn dường như muốn hỏng mất rồi: “Nhị tiểu thư….đi…Diệp Tống…”
“Tô Tĩnh, ngươi không được như vậy! Nếu không cả đời này, chúng ta cũng không thể quay về như trước!”
Giây phút này, xung quanh bỗng nhiên cực kỳ an tĩnh.
Tô Tĩnh trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn Diệp Tống, lúc này cả hai có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng thở dốc của nhau.
Tóc Diệp Tống rơi đầy trên cát, ánh mắt long lanh, vô cùng tuyệt đẹp.
Đột nhiên Tô Tĩnh đấm tay vào trán mình, hối hận nói: “Nhị tiểu thư, thực xin lỗi…”
Diệp Tống cố nén nỗi lòng nhìn Tô Tĩnh quay người đi, hai vai run rẩy, lưng cong chặt lại kìm chế, vết thương trên lưng lại chảy máu, thấm ướt một mảnh.
“Nhị tiểu thư, thực xin lỗi, Tô Tĩnh đáng chết, xin nhị tiểu thư đi mau, hừng đông ngày mai hãy trở lại.
Nếu không…”
“Ta biết ngươi sẽ không làm vậy.” Diệp Tống không còn lực mà thắt lại đai lưng, cười khổ hai tiếng, “Tô Tĩnh ngươi, dù có khổ sở muốn chết, cũng sẽ không đụng vào ta.”
“Nhị tiểu thư tin tưởng ta quá rồi.”
“Do ta dùng sai dược nên chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ta.
Người nên nói xin lỗi là ta mới phải.” Diệp Tống đi đến sau lưng Tô Tĩnh, “Ngươi nói cho ta biết, nếu để độc xâm nhập vào sâu sẽ như thế nào?”
“Nếu để độc ngấm mạnh…Liền sẽ…huyết khí chảy ngược, kinh mạch không chịu nổi mà đứt…”
Diệp Tống đứng sau lưng Tô Tĩnh trầm mặc thật lâu.
Tô Tĩnh lại phất tay đuổi nàng, nói: “Đi mau! Lần phát độc tiếp theo sắp tới rồi, lúc đó ta nhất định sẽ không khống chế được!”
Diệp Tống chậm rãi ngồi xuống, ở bên tai Tô Tĩnh nói: “Đều đã tới nước này rồi, nếu để huyết khí chảy ngược, kinh mạch đứt đoạn sẽ rất nguy hiểm.
Hiền Vương nếu không chê, ta có thể giúp ngươi.
Tất cả mọi chuyện phát sinh tối nay, ngày mai chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Tô Tĩnh ngơ ngẩn.
Diệp Tống vừa nói vừa tới gần Tô Tĩnh, hình ảnh nàng trước mắt vừa nhu hòa lại mỹ lệ cực kỳ, khuôn mặt trầm tĩnh cùng Tô Tĩnh đối diện, nàng nhanh chóng rời ánh mắt đi.
Nàng sợ, chỉ cần nhìn thêm một chút sẽ không thể tránh được ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Sắc trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Tống thấy hắn người đầy mồ hôi, chật vật đau khổ, trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.
Thật lâu sau, nàng mới giật giật thân mình, để Tô Tĩnh nằm nghiêng rồi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó vào rừng kiếm thêm chút củi.
Sáng sớm ở sa mạc là thời điểm lạnh nhất.
Nàng nhóm củi cho lửa cháy to thêm một chút giúp Tô Tĩnh ấm áp hơn.
Nàng đi rửa mặt để bản thân thêm tỉnh táo, ngồi bên bờ sông một lúc, quay đầu thấy Tô Tĩnh vẫn đang ngủ yên, nàng dứt khoát cởi quần áo ra nhảy vào trong nước.
Diệp Tống lên bờ, mặc lại quần áo, cầm một khối vải dệt thấm ít nước, sau đó mang tới trước đống lửa hơ cho nóng rồi mới cẩn thận cởi áo choàng trên người Tô Tĩnh, giúp hắn lau mồ hôi.
Bỗng nhiên, một bàn tay đưa ra nắm cổ tay Diệp Tống.
Tô Tĩnh không biết đã tỉnh từ lúc nào, mở to mắt, hắn thấy miếng vải trong tay Diệp Tống, thanh âm khàn khàn: “Để ta.”
Sáng sớm, bầu trời dần dần trắng bệch, tinh quang lộng lẫy dần phai nhạt đi, mặt trăng không biết đã lặn mất từ lúc nào, chỉ còn dư lại một vòng sáng nho nhỏ.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu dâng lên chiếu sáng cồn cát trải dài, giống như vừa phá tan một quả tinh cầu, sáng lấp lánh.
Tia lạnh lẽo cuối cùng của sa mạc cũng đã bị xua tan đi, khôi phục lại sự ấm áp.
Chân trần đạp lên mặt cát ấm áp, thoải mái không nói nên lời.
Diệp Tống ngồi thẫn thờ trên bờ cát hồi lâu, không nói câu gì.
Lửa trại trước mặt đã tắt, ánh sáng đã từng không chút kiêng nể gì trong đêm tối, vậy mà khi đứng trước mặt trời nó dường như không còn chỗ che giấu nữa, chỉ để lại một làn khói nhẹ.
Tô Tĩnh đi vào cánh rừng một hồi lâu, lúc đi ra trong tay cầm theo mấy loại trái cây nhiều màu sắc.
Hắn nhìn bóng dáng Diệp Tống, trong lòng có chút xấu hổ, còn có chút chua xót cùng đau lòng, do dự một chút, quyết định vẫn nên mang trái cây đi rửa sạch sẽ, sau đó đặt lên một chiếc lá to đưa đến bên cạnh Diệp Tống, một câu cũng không nói.
Diệp Tống cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, tròng mắt lưu li thoáng giật giật, nhìn trái cây trên mặt đất, miệng mấp máy, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Không chút tức giận, ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ.
Tuy rằng thực chất cũng không phát sinh gì, nhưng cả hai đều không ai đề cập đến chuyện tối qua.
Để cho nó giống như trái cây này, cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng.
Thanh âm Tô Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người giống như người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, khàn khàn nói: “Lát nữa nóng lên cát sẽ bỏng, đừng ngồi đây lâu quá, có thể vào rừng che nắng một chút.”
Diệp Tống không trả lời mà đứng dậy đi tới bờ sông rửa mặt sạch sẽ.
Lúc nàng quay đầu, Tô Tĩnh đã không ở đó nữa, chỉ còn lại đĩa trái cây trên bờ cát tản ra ánh sáng no đủ thoạt nhìn vô cùng mê người.
Diệp Tống cảm thấy rất đói bụng.
Nàng lau bọt nước dính trên mặt, chân đá cát đi ra phía trước, cúi đầu xuống một lúc mới nhặt đĩa trái cây lên, lấy một quả cho vào miệng cắn.
Ốc đảo này không lớn, chỗ bọn họ đang ở giống như một hẻm núi nho nhỏ, trước sau đều là cồn cát cao ngút trời.
Rừng cây sinh trưởng bên trong, xa xa lại không có.
Con sông chảy về phía hẻm núi, không biết sẽ tới nơi nào, cũng không biết ở đó liệu có bị khô cạn hết hay không.
Hách Trần được thả ra giống như ngựa hoang, tại ốc đảo này được ăn uống no say, nó hí hửng chạy vào sa mạc.
Có lẽ đất trời rộng lớn tự do tự tại mới là cái mà nó theo đuổi, nhưng dù sao ở đây vẫn là sa mạc, Hách Trần sợ lạc đường nên không dám chạy quá xa.
Cát dưới chân dần dần nóng bỏng lên, Diệp Tống không đi giày cảm thấy hơi khó chịu, bên ngoài ngày càng nóng, nàng quyết định đi vào rừng cây.
Rừng cây này không thể so với rừng già nơi núi sâu, rất khô ráo, mát mẻ.
Trong rừng không có nhiều động vật, càng không có mấy loại như rắn rết, côn trùng.
Trong rừng cây có một thân cây không biết bị cái gì chém, chỉ còn lưu lại một đám rễ cây.
Tô Tĩnh cách đó mười bước đang dựa người vào một thân cây, an tĩnh đứng đó.
Diệp Tống định ngồi lên đám rễ cây kia, Tô Tĩnh đột nhiên mở miệng nói: “Đừng ngồi.
Rễ cây ướt lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể dễ dàng sinh bệnh.”
Diệp Tống đành phải đứng như hắn.