Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 234
Chỉ là tay không mà cũng chặn lại được một đống hán tử.
Bọn chúng giật mình, sau đó cảnh giác: “Thì ra huynh đài thâm tàng bất lộ.
Cùng nhau lên!”
Cát vàng bay tung tóe, tất cả bọn chúng đều đánh về phía Tô Tĩnh, hàng năm giao thương với Nhung Địch, chúng cũng luyện được một ít võ công.
Tô Tĩnh trước sau cũng chưa từng buông tay Diệp Tống, chỉ dựa vào một tay và hai chân đối chọi với bọn chúng, một tay bảo vệ Diệp Tống, vô cùng lợi hại.
Lúc này một tên nhìn thấy lỗ hổng, xoay người lấy từ trong rương đặt trên lưng lạc đà ra một cây đao, hướng thẳng về phía tay đang nắm của hai người.
Diệp Tống trong lòng trầm xuống, giật tay ra khỏi Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh sửng sốt, vừa quay đầu lại đã thấy một tên giảo hoạt nhảy ra phía sau Diệp Tống tính áp chế nàng.
Tên kia đắc ý nói: “Cần gì phải đánh đến mức lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ muốn nữ nhân này mà thôi, nếu ngươi không yên tâm, lát bọn ta có thể để người nhìn, chờ chúng ta chơi chán rồi, có thể sẽ giữ lại nàng ta…” Tay hắn vừa định vuốt ve mặt Diệp Tống, đột nhiên chỉ nghe phụt một tiếng, roi sắt tựa như con rắn, lạnh băng sắc bén, đánh thẳng vào người hắn, máu bắn ra tựa như đóa huyết hoa, nở rộ trên bờ cát.
Tên kia ngã xuống đất, run rẩy không thôi.
Bọn chúng không ngờ rằng, Diệp Tống cũng không phải là cái đèn cạn dầu.
Tuy Tô Tĩnh xuống tay khá nặng nhưng đều là vết thương ngoài da, chưa từng sử dụng binh khí, nhưng Diệp Tống vừa ra tay đã vung roi sắt.
Nếu không phải niệm tình bọn chúng đã đưa hai người ra ngoài, ít nhiều cũng là có ân, thì Diệp Tống sẽ không đợi tới lúc này mới ra tay.
Bọn chúng đều bị kinh sợ, tên dẫn đầu đoàn kia không thể tiếp tục bàng quan được nữa, chậm rãi đứng dậy.
Diệp Tống rút roi sắt từ trên người tên kia ra, nàng cũng không định đánh vào điểm yếu của hắn, nếu cầm máu chữa trị vẫn còn có thể giữ lại mạng sống.
Lực chú ý của đám người không đặt trên người tên đang nằm dưới đất kia mà đặt hết lên người Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Diệp Tống xoay xoay roi sắt, chậm rãi nói: “Muốn chơi ta sao? Có giỏi thì xông vào đây.”
Không biết là ai gầm lên giận dữ, bọn chúng quay đầu đi lấy đao, vây quanh Diệp Tống và Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh xoay người một cái cướp được một thanh đao rồi cùng Diệp Tống đột phá vòng vây.
Đang lúc đánh nhau hăng say, không biết là ai rống lên: “Quan binh tới!” Từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, thanh âm hùng hồn, cát bụi tung lên tựa như một tầng sương mù dày đặc.
Tô Tĩnh một chân đá ngã một tên cao lớn, bọn chúng vội vã bò dậy từ trên mặt đất, chạy đến chỗ đoàn lạc đà, muốn chạy trốn vào trong sa mạc.
Tô Tĩnh bảo hộ Diệp Tống phía sau, lúc này đám người đều đang cố gắng bảo vệ đống hàng hóa của mình, nào còn thời gian nghĩ tới việc chiếm đoạt Diệp Tống, cho nên xung quanh hỗn loạn, không ai dám tiến lên động thủ nữa, vì lúc này động thủ không phải là hành động khôn ngoan.
Đoàn lạc đà chưa đi được bao xa, kỵ binh đã đuổi tới vây quanh thương đội.
“Nhị tiểu thư! Hiền vương gia!” Đội kỵ binh mừng rỡ điên cuồng hò hét, Diệp Tống nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Bọn họ chính là đội kỵ binh tiên phong của Quý Lâm.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dẫn người tìm kiếm khắp sa mạc, hy vọng có thể tìm ra chỗ Diệp Tống và Tô Tĩnh mất tích.
Quý Lâm nhìn đám thương nhân, trên đất còn lưu lại vết máu, mày rậm nhíu lại, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi là gian tế của Nhung Địch mà vẫn dám ở lại lãnh thổ Bắc Hạ ta hòng bắt nạt người khác sao? Bắt lại hết cho ta, đưa về thẩm vấn.”
Vừa nói xong lại có một đoàn người ngựa phi tới.
Chợt như một đạo cuồng phong, thổi bay mái tóc cùng góc áo Diệp Tống.
Gió cát thổi vào trong ánh mắt, nàng nheo mắt liền nhìn rõ người trước mặt.
Tô Thần một thân hắc y, thần sắc lạnh lùng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn vừa làm nổi bật sự sâu kín nặng nề, vừa có vẻ phi phàm.
Tựa như trong mắt hắn chứa đầy tâm tư nặng trĩu, ẩn chứa giông bão.
Diệp Tống vừa định lên tiếng, Tô Thần đột nhiên cúi người, tay vòng qua sau cổ nàng kéo nàng tiến mạnh vào lồng ngực.
Diệp Tống muốn tránh thoát, nhưng sức lực của Tô Thần vô cùng lớn, giống như muốn bẻ gãy xương cốt của nàng, không cho bất kỳ kẻ nào kháng cự lại, hắn nặng nề gằn từng chữ: “Diệp Tống, nhiều ngày như vậy, ngươi đã chạy đi đâu, không biết bổn vương vất vả tìm ngươi như thế nào sao?”
Qua hơi thở của hắn, Diệp Tống có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không cách nào đẩy được, nàng nói: “Xin vương gia tự trọng.”
“Là bổn vương sai rồi.
Chuyện này là bổn vương sai rồi, Diệp Tống.”
Diệp Tống chấn động, quên cả giãy giụa.
Tô Thần vậy mà lại xin lỗi nàng? Chuyện này là sao, hắn là người tự phụ, chưa bao giờ biết cúi đầu nhận sai với người khác.
Quý Lâm đứng một bên thấy thế, cũng không có ý định đi tới nữa.
Tô Thần cọ mặt vào cổ nàng, đôi môi khô rát chạm vào da nàng có chút ngứa, hắn hôn một cái thật mạnh, Diệp Tống lấy lại tinh thần vừa muốn tránh ra, Tô Thần lại nói: “Là ta đã tới chậm một bước, ngày đó ta nên tới sớm hơn, lúc đến nơi nhìn thấy dưới đất đâu đâu cũng là thi thể, lại không thể tìm thấy ngươi…Ngươi đúng là một nữ nhân ngu xuẩn! Nếu lại không tìm thấy ngươi lần nữa, bổn vương nhất định sẽ đồ sát bọn Nhung Địch, diệt con dân của chúng.”
Tô Tĩnh ở bên lẳng lặng nghe, ngón tay hơi uốn lượn, cuộn lại thành nắm đấm.
Hắn dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng sợ hãi của Tô Thần, nhìn thấy Diệp Tống bị Tô Thần ôm vào lồng ngực, trong lòng hắn cũng nghẹn muốn chết.
Nhưng mà, hắn có lý do gì để kéo bọn họ ra đâu?
Tất cả những chuyện xảy ra ở sa mạc, bọn họ đều quyết định sẽ quên.
Cuối cùng Tô Tĩnh xoay người tránh qua chỗ khác, nhìn thương đội đang bị binh lính áp giải đi nói: “Diệp phó tướng và ta đều không xảy ra chuyện gì, nhờ có bọn họ giúp đỡ một chút nên mới có thể ra khỏi sa mạc, chỉ là trong lúc nhất thời có xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng cũng không có chuyện gì to tát.
Thả bọn họ đi đi.”
“Nói xong chưa?” Diệp Tống hỏi Tô Thần, “Nói xong rồi thì buông ta ra.”
“Đừng mơ.” Tô Thần sợ nếu mình buông lỏng tay ra, nàng sẽ càng rời xa hắn, hắn vội bổ sung thêm, “Diệp Tống, bổn vương sẽ không ép buộc ngươi, ngươi cũng không được lập tức đẩy bổn vương ra.”
Diệp Tống cười như không cười nói: “Không ép buộc? Bây giờ không phải ngươi đang ép buộc ta sao? Đừng chỉ biết nói lời dễ nghe mà bản thân lại không thực hiện được.” Tô Thần đứng hình, Diệp Tống đẩy cái tay đang vòng quanh cổ nàng ra ngoài, cúi đầu làm như không có việc gì mà vỗ vỗ cát dính trên người, “Ngươi thấy rồi đấy, ta không có việc gì, không cần lo lắng.”
Đoàn người nhanh chóng ổn định vị trí, thương đội sợ hãi rụt rè, quan gia không đi họ cũng không dám đi, đành phải đứng yên cúi đầu, hoàn toàn không còn vẻ ngạo nghễ lúc trước.
Nếu bọn họ biết Diệp Tống và Tô Tĩnh mà bọn họ cứu, một người là Vương gia, một người là nữ tướng quân, thì dù có cho họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám có suy nghĩ không an phận.
Diệp Tống dắt Hách Trần tới, xoay người nhảy lên ngựa cùng đội kỵ binh rời đi.
Sau khi về đến Thanh Sơn thành, Tô Thần một bước cũng không rời Diệp Tống, hắn hỏi rất nhiều: “Lúc ấy Hiền vương đã cứu ngươi sao? Các ngươi đã chạy đến chỗ nào? Mấy ngày nay đã sống ra sao?” Hắn quay đầu nhìn Tô Tĩnh, nheo mắt, “Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu cảm ngẩn người trong giây lát của Tô Tĩnh bị Tô Thần thu hết vào đáy mắt.
Tô Tĩnh nói: “Cái gì cũng không có, may mắn tìm được một ốc đảo trên sa mạc nên mới có thể sống được đến bây giờ, chỉ thế mà thôi.”
Tô Thần vẻ mặt không tin.
Diệp Tống cười cười, liếc Tô Thần nói: “Kể cả có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đâu có liên quan đến ngươi?”
Tô Thần nhấp môi: “Sớm hay muộn cũng sẽ liên quan đến bổn vương.”
Lúc này Diệp Tu ở ngoài thành nghe được tin tức liền vội vàng trở về nghênh đón, bọn người Diệp Tống chân trước vừa bước vào thành, Diệp Tu đã kề sát phía sau.
“A Tống!”
Diệp Tống kéo ngựa quay đầu lại, thấy Diệp Tu đang dẫn đầu đoàn người thúc ngựa chạy như bay trong bóng đêm, nàng ghìm ngựa dừng lại.
Diệp Tu lo lắng sắp phát điên rồi, lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt, hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Tống bình yên vô sự, nếu không khi hồi kinh hắn không biết phải ăn nói với cha như thế nào.
Diệp Tống xuống ngựa, Diệp Tu tiến lên hai bước đưa tay ôm chặt nàng.
Bàn tay to rộng xoa đầu nàng nói: “Trở về là tốt rồi, thiếu chút nữa hù chết đại ca.”
Giờ phút này Diệp Tu vẫn mặc một thân áo giáp bạc sắc lạnh, bên trong là áo vải cẩm lam mềm mại, anh tuấn cao lớn.
Khi hắn ôm Diệp Tống, bóng lưng hơi cong để lộ vai áo giáp phản chiếu dưới ánh trăng.
Nếu không hiểu sự tình, còn tưởng người hắn đang ôm chính là người yêu mình, tràn ngập ôn nhu.
Diệp Tống dán mặt vào ngực Diệp Tu, cảm thấy vô cùng yên tâm nói: “Đại ca, muội không sao.”
Sau đó Diệp Tu ôm quyền nhìn Tô Tĩnh: “Lúc trước là do sơ suất của Diệp Tu mới để Lý Cố tận dụng sơ hở, khiến A Tống lâm vào hiểm cảnh.
May mắn có Vương gia kịp thời đuổi tới cứu A Tống một mạng, đại ân này của Vương gia, xin nhận của Diệp Tu một lạy!”
Nói xong Diệp Tu liền cúi gập người xuống hành lễ, Tô Tĩnh nâng hắn lên nói: “Vệ tướng quân không cần khách khí.
Tất cả đều vì mục đích chung, lúc nguy nan nên giúp đỡ nhau, đây chính là chức trách của ta.
Huống chi ta và Diệp phó tướng đều bị lạc trong sa mạc, nếu không có nàng xuất lực có lẽ ta cũng không lành lặn trở về.”
Vào Thanh Sơn thành, khung cảnh khác hẳn lúc ở ngoài thành.
Trong thành có nước nóng cùng hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Bọn người Diệp Tu tạm thời ở lại phủ thái thú.
Triều đình đã phái người mới tới nhậm chức, chắc cũng đi được nửa đường rồi.
Sau khi trở về phủ thái thú, việc đầu tiên là chuẩn bị một thùng nước nóng để gột rửa sạch sẽ.
Diệp Tống vào phòng, trong phòng bài trí đơn giản nhưng đầy đủ mọi thứ.
Gian phòng mà Diệp Tu chuẩn bị cho nàng, trước đây vốn là gian phòng của nữ tử, bên trong bình phong là bàn trang điểm và gương đồng, đều có đủ.
Diệp Tống đứng trước gương đồng nhìn chính mình, ngoại trừ mái tóc vẫn đen như cũ, còn quần áo và trên mặt chỗ nào cũng đều rất bẩn.
Hơi nước nóng chậm rãi bốc lên từ thùng nước tắm, nàng cởi bỏ quần áo bẩn bên ngoài ném lên mặt đất.
Làn da dưới lớp quần áo vẫn mượt mà căng bóng, chỉ là phần phía sau thắt lưng lại chồng chất vết thương.
Còn có phần cổ trước ngực, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra dấu vết nhàn nhạt màu hồng.
Thân thể của mình, bản thân nàng rõ nhất, nàng cúi đầu liền thấy, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn, cảnh tượng điên cuồng đêm đó đã bị nàng phong tỏa tận sâu trong ký ức, đột nhiên không kịp phòng ngừa tuôn trào ra.
Đầu ngón tay Diệp Tống run lên, vội vàng nhảy vào thùng tắm, nước bắn lên ướt cả bình phong.
Nàng trầm sâu xuống nước, hy vọng mảng ký ức này có thể bị nước cuốn trôi đi.
Tô Tĩnh trở về phòng việc đầu tiên cũng là tắm rửa, xử lý qua loa vết thương trên người, Diệp Tu liền cho quân y kiểm tra cẩn thận và đắp thuốc băng bó cho hắn.
Sau đó có người tới mời hắn tới nhà ăn dùng bữa tối, hắn cho quân y lui, thay đổi quần áo rồi rời khỏi phòng.
Ai ngờ đi được nửa đường vừa lúc thấy Tô Thần, hắn nhanh chân rẽ vào một góc.