Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 235
Nhìn về hướng Tô Thần đang đi, hình như là đang tới phòng Diệp Tống…Chuẩn bị dùng bữa rồi, lúc này hắn còn định làm gì?
Tô Tĩnh dừng lại một chút, vẫn quyết định xoay người đi theo.
Quả nhiên Tô Thần đến trước cửa phòng Diệp Tống liền dừng lại.
Trong phòng còn sáng đèn, loáng thoáng có tiếng nước truyền đến.
Tô Thần vừa đưa tay định mở cửa, Tô Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng: “Tam ca.”
Tay Tô Thần dừng giữa không trung, hắn nghiêng đầu về nơi phát ra giọng nói thấy Tô Tĩnh từ phía sau hành lang xuất hiện, tóc vẫn còn ướt vì vừa tắm gội xong.
Tô Thần nhíu mày: “Ngươi có việc gì sao?”
Tô Tĩnh không biểu lộ cảm xúc gì, đáp: “Lời này nên hỏi tam ca mới phải.
Tam ca tìm nhị tiểu thư có việc gì sao?”
Tô Thần nhíu mi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng; “Ta tìm nàng có chuyện gì hay không thì liên quan gì tới nguơi? Ta nhớ rõ trước kia Tứ đệ không phải người thích xen vào chuyện người khác, sao đột nhiên lại quan tâm tới tam tẩu ngươi vậy?”
“Tam tẩu?” Tô Tĩnh không mặn không nhạt nhếch mi, “Ta cũng nhớ rõ, tam ca và tam tẩu không phải đã sớm hòa li rồi sao.
Hiện tại người trong phòng không phải là tam tẩu của phủ Vương gia, mà là nhị tiểu thư của Phủ tướng quân mới đúng.” Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Tô Thần, “Không riêng gì ta, toàn kinh thành đều biết, tam ca cứ tiếp tục làm khó người khác như vậy không hay cho lắm.”
Tô Thần trầm mặt, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Tam ca sẽ không làm ngươi thất vọng, sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành tam tẩu của ngươi.
Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, ta đều sẽ không từ bỏ nàng.”
Tô Tĩnh nhìn thần thái kiên định của Tô Thần, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao nàng và huynh lại hòa li?”
Tô Thần hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.”
Tô Tĩnh nhẹ giọng nói: “Hẳn là do tam ca đã làm sai gì đó.
Từ trước tới nay tam ca luôn cao ngạo, nếu không phải do làm sai rồi hòa li với nàng, cũng sẽ không cần phải ngàn dặm xa xôi đuổi theo, dây dưa không dứt như vậy.”
Tô Thần trầm lặng không còn gì để nói, lúc sau mới lên tiếng: “Nếu ngươi đã biết đây là chuyện riêng giữa ta và nàng thì ngươi có thể đừng chen chân vào nữa được không.” Hắn lãnh đạm nhìn Tô Tĩnh, “Ta không định tranh chấp với Tứ đệ ở đây, nếu không cũng sẽ không khách khí với ngươi như thế.” Nói xong hắn lại định đưa tay đẩy cửa phòng Diệp Tống.
Không ngờ lại bị Tô Tĩnh chặn lại.
Tô Thần lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Tô Tĩnh rũ mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chuyện giữa hai người ta không có quyền can thiệp, chỉ là ta thấy tam ca vẫn giống như trước, làm việc luôn chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.
Như vậy chỉ sợ nhị tiểu thư sẽ không thích.” Hắn đưa mắt nhìn ánh sáng lờ mờ hắt ra từ trong phòng, “Có nghe thấy tiếng nước không, nàng đang tắm, nếu tam ca là quân tử, không nên vào lúc này.”
Diệp Tống cùng ai, chuyện này không liên quan tới Tô Tĩnh.
Chỉ là hắn không muốn thấy ai làm khó xử nàng, cũng không muốn thấy lại cảnh Diệp Tống suýt chút nữa đã bị Tô Thần khi dễ như lần trước.
Hắn đem hết cảm xúc bực bội bất an dùng cớ này lấy lệ.
Tô Thần cắn răng, sắc mặt dần hiện lên vẻ phẫn nộ, cánh tay bị chặn đứng dần nắm chặt lại, lực đạo trên cổ tay chậm rãi tăng lên: “Rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà đứng nói chuyện với ta ở đây?”
Tô Tĩnh vẫn bình tĩnh như cũ: “Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này có nghĩa là làm khó người khác sẽ không có kết quả tốt.
Ta chỉ muốn khuyên nhủ tam ca, không cần phải như vậy, mọi việc nên chừa chút đường sống, đổi sang phương thức ôn hòa hơn.”
“Còn cần ngươi phải dạy ta sao”, Tô Thần đẩy tay hắn ra, “Vậy ta đây cũng hỏi ngươi một chút cái gọi là đạo quân tử, mấy ngày nay ở sa mạc, ngươi và Diệp Tống trai đơn gái chiếc đã làm chuyện gì?”
Tô Tĩnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, đáp: “Tam ca đối với nàng, một chút tin tưởng cũng không có.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong vô thức, một ít hình ảnh điên cuồng lại một lần nữa xông vào trong tâm trí hắn, hắn nhíu mày, cố gắng làm bản thân không nghĩ tới nữa.
Chỉ là hắn cũng không hiểu tại sao, hắn không muốn để Tô Thần cao hứng, vì thế lại ngẩng đầu lên nói, “Nếu tam ca cảm thấy giữa chúng tôi đã làm cái gì đó, thì dù có một trăm cái miệng chúng tôi cũng không giải thích được.
Theo lời huynh nói, chúng tôi là trai đơn gái chiếc.
Huynh nghĩ chúng tôi có thể làm gì.”
“Ngươi!” Tô Thần đưa tay lên đánh một chưởng về phía Tô Tĩnh.
Mới đầu Tô Tĩnh chỉ tránh qua tránh lại, nhưng khi thấy Tô Thần thật sự muốn đánh hắn, vì thế cũng không khách khí mà phản công.
Hai bóng đen cứ thế ngươi truy ta đánh ở hành lang.
Diệp Tống ở trong phòng nghe được tiếng đánh nhau, vội vàng lấy quần áo mặc vào, sửa soạn chỉnh tề, buộc đai lưng, mang theo người đầy hơi ẩm mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Tô Thần và Tô Tĩnh đang đánh nhau.
Tô Thần vẫn đang tập trung vào Tô Tĩnh nên không nhận ra Diệp Tống đã ra ngoài, còn Tô Tĩnh đã thấp thoáng thấy bóng nàng lúc nàng còn đang ở phía sau cánh cửa, ngay khi cửa vừa mở ra, Tô Tĩnh như có như không cười cười, trong mắt ánh lên vẻ hồ ly giảo hoạt, đột nhiên thu tay lại không đánh nữa, khiến Tô Thần thu tay không kịp, một quyền đập lên vai Tô Tĩnh, lực đạo hơi mạnh khiến hắn lùi ra sau hai bước, trên khóe miệng tràn ra một sợi tơ máu.
Diệp Tống thấy thế, ban đầu nàng vốn không muốn can dự vào chuyện giữa huynh đệ hai người họ, bởi nàng không muốn cùng Tô Tĩnh có thêm bất kỳ quan hệ nào nữa, từ lúc trở về tới giờ nàng chưa cùng hắn nói qua câu nào, nhưng lúc này theo bản năng vẫn chạy tới đỡ lấy hắn.
Phía sau xuất hiện hương thơm sâu kín của nữ tử khiến cho cả người Tô Tĩnh đều không được tự nhiên.
Tô Thần càng thêm tức giận: “Tô Tĩnh, ngươi…”
Tô Tĩnh hơi nhướng mày, không nói lời nào.
Diệp Tống nói với Tô Thần: “Hiền vương còn thương tích trên người, nếu Tam vương gia muốn so tài cùng Hiền vương cũng nên chờ hắn khỏi rồi nói.
Xuống tay nặng như vậy, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.”
Tô Thần đáp: “Rõ ràng hắn cố ý.”
Diệp Tống nheo mắt: “Vậy ngươi cũng cố ý một cái cho ta xem.”
Tô Tĩnh che ngực, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tô Thần, từ từ nói: “Không đáng ngại, có lẽ do tam ca không kiểm soát tốt lực đạo, một quyền mà thôi, nghỉ mấy ngày là khỏi.”
Tô Thần muốn nổi trận lôi đình..
Tô Tĩnh thấy không khí giữa hắn và Diệp Tống tràn ngập mờ ám, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, dường như đây mới là bản tính của hắn, hắn nhìn Diệp Tống nói: “Nhị tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”
Diệp Tống nghe vậy xoay người rời đi.
Tô Tĩnh không nhanh không chậm đi theo sau, lúc đi còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Tô Thần một cái – này mới gọi là đạo quân tử.
Tâm tình bực bội bất an giống như mặt trăng ấn nấp sau màn mây, chỉ cần mây tan là lại sáng rỡ.
Tô Thần đứng trong sân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Tĩnh, ngươi thử tranh với ta xem.”
Lúc Diệp Tống và Tô Tĩnh đến phòng ăn, bên trong đã chuẩn bị xong một bàn đầy ắp thức ăn, mọi người đang ngồi vây xung quanh, chỉ còn lại ba chỗ trống đợi bọn họ tới.
Diệp Tống vừa bước vào liền có người gõ đũa vui vẻ nói: “Ăn cơm, ăn cơm!”
Diệp Tu thấy thiếu một người, hỏi: “Tam vương gia đâu?”
Tô Tĩnh chậm rãi đáp: “Thân thể tam ca không khỏe, chắc sẽ dùng bữa sau.”
Ai ngờ vừa nói xong đã thấy Tô Thần mặt đen thui bước vào cửa nói: “Đa tạ Tứ đệ quan tâm, bổn vương dù thân thể không khỏe thì vẫn muốn ăn cơm.”
Nghe những lời này, mọi người liền hiểu tại sao.
Hẳn là hai vị vương gia lại gây nhau đây mà.
Diệp Tống nhấc mí mắt nhìn về phía Lưu Ngoạt đang ngồi cạnh Diệp Tu, hắn vẫn là bộ dáng văn nhã như trước, nhìn Diệp Tống cười.
Hắn nói: “Nhị tiểu thư nhìn Lưu mỗ làm gì, chẳng lẽ Lưu mỗ này lại ngon hơn bàn đồ ăn trước mặt hay sao?”
Diệp Tống ngả lưng về phía sau, cong cong môi nói: “Thấy Lưu quân sư bình yên vô sự trở về, thất đáng mừng.
Chỉ là không biết, người Nhung Địch trước nay vốn nổi tiếng là ngang ngược hung ác, sao có thể lưu lại một tên tiểu bạch kiểm như ngươi?”
Tuy lời nói nghe có vẻ châm chọc nhưng mọi người ở đây ai cũng đều hiểu rõ Diệp Tống, dựng lỗ tai lên hóng bát quái, nghiêm túc nhìn về phía Lưu Ngoạt.
Kỳ thực, bọn họ cũng muốn biết tại sao Lưu Ngoạt sống sót trở về.
Lưu Ngoạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt vô tội nói: “Chẳng lẽ nhị tiểu thư cũng giống bọn họ nghi ngờ ta, cho rằng Lưu mỗ là gian tế? Lúc trước đúng là có người đã mật báo cho Nhung Địch, nhưng tuyệt đối không phải Lưu mỗ.”
Diệp Tống xoay xoay chiếc đũa, làm như không có việc gì, nhướng mày nói: “Bây giờ gian tế là ai đã không còn quan trọng.
À đúng rồi, tìm thấy thi thể của Lý giám quân chưa, phải bảo quản cho thật tốt, đến lúc đó đưa về triều trả lại cho Lý tướng, cũng coi như để hắn vinh quy bái tổ.
Hắn vì nước hy sinh, chết có ý nghĩa.”
Không khí trên bàn đột nhiên ngưng đọng, Lưu Ngoạt hỏi: “Sao nhị tiểu thư lại biết Lý giám quân đã chết?”
Tô Tĩnh nhìn nàng, nàng chuyên chú ăn cơm không nói gì.
Mọi người lập tức hiểu ra.
Diệp Tu nói: “Lý tướng biết chuyện, nhất định sẽ không bỏ qua.”
Diệp Tống ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính hạt cơm, học theo biểu tình vô tội của Lưu Ngoạt: “Huynh ra lệnh cho toàn quân xuất phát, còn lệnh cho Lý giám quân lưu lại đại doanh, nhưng hắn lại tự ý rời chỗ, vi phạm quân kỷ, đây là hậu quả của hắn.
Tuy khiến Lý tướng phải làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng là có chút thê lương, nhưng nếu nói hắn không chịu bỏ qua thì hắn phải đi đánh Nhung Địch, liên quan gì tới chúng ta?”
Quý Lâm nghĩ sao nói vậy: “Rõ ràng tên Lý Cố kia cùng Nhung Địch…” Diệp Tống làm ánh mắt hình viên đạn bắn về phía hắn, Quý Lâm lập tức im miệng, đổi chủ đề, “Hừ, Lý tướng kia cũng không phải người tốt đẹp gì!”
Diệp Tống vẫy vẫy chiếc đũa, nheo mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngoạt, lông tơ trên người Lưu Ngoạt tức khắc dựng đứng lên, âm thầm cảnh giác.
Chỉ nghe Diệp Tống cười như không cười nói: “Sai rồi, trọng điểm là, nữ nhân điên Nhung Địch kia vì sao lại không gϊếŧ ngươi?”
Đại quân Nhung Địch chỉ có một nữ nhân, mọi người đương nhiên biết “Nữ nhân điên” mà Diệp Tống nói đến là ai.
Lưu Ngoạt đáp: “Có lẽ do Lưu mỗ có tài ăn nói nên đã lay động được nàng ta.”
Loại chuyện này, có quỷ mới tin.
Diệp Tống lại nghiền ngẫm hỏi: “Ta thấy ngươi lớn lên cũng hào hoa phong nhã, chẳng lẽ…nàng ta thích ngươi?”
Lưu Ngoạt sửng sốt, sau đó ý vị thâm trường nở nụ cười, liếc mắt về phía Diệp Tu đang an tĩnh ăn cơm, bóng dáng kia nổi bật dưới ngọn đèn dầu tựa như một bức tượng điêu khắc, mỗi một góc độ đều là kiệt tác.
Lưu Ngoạt nói: “Lưu mỗ văn không bằng vệ tướng quân, võ lại càng đừng nhắc đến, người không coi ai ra gì như Bách Lý Minh Xu sao lại có thể thích một văn nhân như Lưu mỗ được.”
Diệp Tu giương mắt nhìn mọi người đang chăm chú nhìn mình, mặt không đổi sắc: “Ăn xong rồi thì giải tán đi.”
Bách Lý Minh Xu đang bị giam giữ trong một căn phòng, bên ngoài có quân lính canh gác.