Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 236
Nàng biết dù thế nào cũng không thoát ra được, nên cứ thế mà ngây ngốc ngồi ở bên trong.
Hòa đàm sắp tới, Bắc Hạ hẳn sẽ không đến mức muốn lấy tính mạng của nàng.
Diệp Tống cầm hộp đồ ăn trong tay, quyết định đến chỗ của Bách Lý Minh Xu.
Binh lính thấy nàng tới, sôi nổi chào hỏi: “Tham kiến Diệp phó tướng!”
Diệp Tống nhìn cửa phòng đóng chặt nói: “Mở cửa ra.”
Binh lính vội tiến lên mở cửa phòng, Diệp Tống tiến vào, binh lính chần chừ nói: “Diệp phó tướng, người Nhung Địch âm hiểm giảo hoạt, tốt nhất là cứ để đồ ăn ở cửa phòng đi.”
Thanh âm Diệp Tống không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền vào bên trong, nói: “Sợ cái rắm, giờ nàng ta là tù nhân, còn mong có thể chuyển bại thành thắng sao? Trừ khi hòa đàm thất bại, đại quân Bắc Hạ ta tiếp tục công phá Nhung Địch, từ đây Nhung Địch sẽ không còn tồn tại nữa.
Lui ra.”
“Vâng!”
Khi Diệp Tống đi vào, Bách Lý Minh Xu đang đưa lưng về phía nàng, đứng ở cạnh án thư luyện chữ.
Nàng không còn mặc nhung trang áo giáp như trước mà đang mặc một bộ váy trắng, bóng dáng nhỏ cao gầy, mái tóc dài điểm xuyết một cây trâm hồng ngọc, phong thái hoàn toàn khác.
Diệp Tống đặt hộp đồ ăn lên bàn, nói: “Tư vị khi làm tù nhân như thế nào?”
Bút lông trong tay Bách Lý Minh Xu ngưng lại, tùy tay ném xuống, bút lông rơi trên mặt đất để lại một dấu chấm đen.
Nàng quay người lại, ngũ quan so với khi đánh giặc có phần nhu hòa hơn nhưng vẫn mang vẻ thâm thúy khác hẳn với nữ tử Bắc Hạ, đồng tử màu lam nhạt mỹ lệ phi phàm.
Diệp Tống bày từng đĩa đồ ăn ra bàn, đều là những món ăn tinh xảo phong phú, không hề vì Bách Lý Minh Xu là tù nhân mà bạc đãi.
Bách Lý Minh Xu đi tới, phất áo ngồi xuống, Diệp Tống liếc nàng nói: “Đồ ăn này là đại ca ta phân phó chuẩn bị cho ngươi.”
Chiếc đũa trên tay Bách Lý Minh Xu bỗng ngưng lại.
Diệp Tống thu tất cả vào trong đáy mắt, bên môi lộ ra nụ cười giảo hoạt như có như không.
Thấy Bách Lý Minh Xu bắt đầu động đũa ăn, Diệp Tống đi lại quanh gian phòng, từ từ nói: “Ngươi cảm thấy món ăn của Bắc Hạ so với Nhung Địch thế nào?”
Bách Lý Minh Xu cười nhạo nói: “Ngươi có chuyện gì nói thẳng.
Lần trước bị ta đánh chưa đủ thảm sao?”
Diệp Tống nghiêng người dựa vào án thư, trên bàn có một bức tranh chữ, nàng thầm nghĩ trưởng công chúa này hẳn là văn võ song toàn, chữ viết cũng thật tiêu sái, nàng nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, thuận tiện đến xem ngươi thảm thế nào.”
“Diệp gia các người, không có ai tốt!” Bách Lý Minh Xu nghiến răng nghiến lợi, “Chờ thời gian thay đổi, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ phải bại dưới tay ta.”
Diệp Tống tinh mắt phát hiện trên một quyển sách có một tấm vải dệt màu lam, nhân lúc Bách Lý Minh Xu không để ý, nàng lấy ra vuốt ve, nghiền ngẫm, tâm tư biến chuyển, trên môi nở nụ cười.
Nàng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói ta hay nói đại ca ta? Huynh ấy đối với ngươi rất tốt, nếu không sao lại chuẩn bị cơm ngon canh ngọt cho ngươi.
Bách Lý, đây là gì?”
Bách Lý Minh Xu vừa quay đầu lại liền đụng phải vẻ tươi cười của Diệp Tống, lúc nhìn thấy thứ đồ Diệp Tống đang cầm trong tay, nàng ta vội vàng đặt mạnh chén cơm xuống, đứng dậy quát: “Ngươi đang làm gì!”
Diệp Tống nghĩ nghĩ nói: “Miếng vải này dường như rất quen mắt, sờ lên càng thêm quen tay.”
Bách Lý Minh Xu khó thở, nhào đến muốn cướp, Diệp Tống linh hoạt né tránh, nhảy lên giường, cười tủm tỉm: “Ngươi gấp như vậy làm gì, hay là nỗi hận dành cho ca ta lại hóa thành yêu rồi? Ngươi có giỏi thì lại cướp đi, ta sẽ nói cho mọi người biết, đại tướng quân Nhung Địch như ngươi vậy mà lại thích đại tướng quân của địch quốc, chậc chậc chậc.
Ngươi không gϊếŧ Lưu Ngoạt chính vì nguyên nhân này? Nói như vậy, đúng là nên cảm tạ mị lực của đại ca ta.”
Bách Lý Minh Xu nện một quyền lên bàn, oán hận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Diệp Tống ngồi lên mép giường nàng, vẫn cười tủm tỉm đáp: “Người mật báo cho các ngươi có phải Lý Cố không? Hay là Lý tướng?”
Bách Lý Minh Xu cười nhạt: “Ngươi gϊếŧ nhi tử của Lý tướng, cứ ở đó mà chờ thừa tướng Bắc Hạ của các ngươi tới xử lý đi, cục diện lúc đó hẳn sẽ rất thú vị.”
Diệp Tống hỏi: “Sao ngươi biết là ta gϊếŧ hắn?”
Bách Lý Minh Xu nhìn nàng nói: “Bởi vì Nhung Địch có không ít người tận mắt chứng kiến.
Nghe nói Lý Cố bị một mũi tên bắn thẳng vào trán, mũi tên ấy thực tàn nhẫn, thử hỏi mấy ai có can đảm làm được như vậy.
Đến ta các ngươi còn giấu không được, tất nhiên không thể giấu được Lý tướng.”
Diệp Tống hỏi lại: “Tại sao hắn lại có thể xuất hiện trên thành của địch quốc?”
“Hắn bị coi như tù binh bắt lại, sao không thể xuất hiện ở đó?”
Diệp Tống cười một tiếng, nói: “Nếu là tù binh, tính mạng của hắn quan trọng hay tính mạng của tam quân tướng sĩ quan trọng? Gϊếŧ một tên tù binh hèn nhát thì có là gì so với việc lão già Lý tướng kia cố gắng mượn cớ này để đẩy Diệp gia chúng ta vào chỗ chết.
Bách Lý công chúa, ngươi bắt tay với lão già kia, chẳng lẽ có thể dễ dàng tin tưởng hắn thế sao?”
Bách Lý Minh Xu nhíu mày không nói.
Diệp Tống lại nói: “Ngươi cũng không nghĩ thử xem, Lý tướng trước sau gì cũng là thừa tướng Bắc Hạ, lợi dụng các ngươi gϊếŧ ta và đại ca ta, đúng là nhất tiễn song điêu.
Thứ nhất có thể vặn ngã thế lực Diệp gia ở trong triều, thứ hai ngươi nhất định cũng biết trong chiều còn có cha ta là hộ quốc đại tướng quân tọa trấn, ngươi nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Ngươi chọc giận hắn, hắn cử binh diệt Nhung Địch các ngươi dễ như trở bàn tay.
Kể từ đó, Lý tướng vừa đạt được mục đích lại không bị lộ việc phản quốc, Nhung Địch các ngươi thì bị diệt vong.”
Bách Lý Minh Xu sao lại không rõ, nàng nói: “Ngươi muốn ta làm chứng cho các ngươi, nói Lý tướng âm thầm câu kết chuyển bại thành thắng? Chỉ tiếc là không có chứng cứ.
Thư từ qua lại sau khi xem xong đều đốt cả rồi, ngươi không có cơ hội đâu.”
Diệp Tống sờ sờ cái mũi, thở dài nói: “Ta biết ngươi là người thông minh, không có khả năng không nhận ra chuyện này.
Nếu đã biết sao còn cố tình làm vậy? Là do Khả Hãn Nhung Địch bức ngươi, hay là do…có Nam Thiến châm ngòi ở giữa…”
Bách Lý Minh Xu đánh gãy lời nàng: “Ta chưởng quản việc lớn việc nhỏ trong quân, không tham dự chính sự.
Chuyện này ta không biết, ngươi hỏi không ra được gì đâu.” Nàng nhìn thẳng vào Diệp Tống, đưa tay ra, “Giờ có thể trả lại đồ cho ta được chưa?”
Diệp Tống tinh tế nhìn tấm vải dệt trong tay, nghiền ngẫm: “Ta nhớ rõ, trên áo của đại ca ta thiếu mất một miếng, may mà huynh ấy còn chưa mang đi vứt bỏ, tấm vải này dường như rất thích hợp, để ta mang về vá cho huynh ấy.” Nàng thấy sắc mặt Bách Lý Minh Xu trông rất khó coi, trong lòng sảng khoái, “Cái này đối với nguơi rất quan trọng sao?”.
“Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!” Bách Lý không rảnh lo nghĩ nhiều lại tiếp tục lao lên, Diệp Tống xoay người muốn tránh ai ngờ Bách Lý Minh Xu vô cùng bạo lực, một chân đá nàng ngã lăn lên giường quay một vòng.
Trong lòng Diệp Tống càng thêm chắc chắn, thậm chí nàng còn thấy rất cao hứng khi nhìn bộ dạng này của Bách Lý Minh Xu.
Không phải nàng ghét nàng ta, nhưng không thắng được nàng ta khiến trong lòng nàng không thoải mái.
Hai nữ nhân ở trong phòng cứ ngươi một quyền ta một chân, còn dùng đến cả móng vuốt, đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Binh lính bên ngoài thấy thế, nào dám trì hoãn, vội vàng chạy đến bẩm báo cho Diệp Tu: “Tướng quân! Tướng quân! Diệp phó tướng và công chúa địch quốc đánh nhau rồi!”
Diệp Tu nghe vậy lập tức chạy tới, đằng sau còn có vô số thành phần bát quái chạy theo xem náo nhiệt.
Kết quả Diệp Tu vừa tới cửa liền thấy Diệp Tống bị Bách Lý Minh Xu đánh cho một quyền, kêu lên.
Nàng và Bách Lý Minh Xu hỗn loạn thành một đống, còn cười nói: “Ngươi giữ vạt áo của đại ca ta làm gì? Ha, rõ ràng là ngươi yêu huynh ấy, đừng có mà chối.”
Diệp Tu sửng sốt.
Lúc ấy trong lòng nổi lên cảm giác không biết nói thành lời.
Váy và tóc của Bách Lý Minh Xu đều là một mảnh hỗn độn, nàng nói: “Ngươi câm miệng.”
Người xem náo nhiệt đều bị chặn ở bên ngoài, nhưng ai cũng nghe được rõ ràng cuộc đối thoại ở bên trong.
Trong lúc nhất thời, Lưu Ngoạt liền biến thành người bị tra hỏi: “Điều nhị tiểu thư nói có phải là thật không? Bách Lý Minh Xu thật sự coi trọng vệ tướng quân của chúng ta sao?”
Lưu Ngoạt chống đỡ không nổi, cười khổ: “Ta không phải là Bách Lý Minh Xu, làm sao ta biết được.”
“Vậy ngươi thành thật cho bọn ta biết, vì sao nàng ta bắt ngươi mà không gϊếŧ?”
Diệp Tu đứng bên ngoài phòng, lạnh nhạt mở miệng: “Đều dừng tay.”
Diệp Tống ngẩng đầu lên thấy Diệp Tu, nói: “Đai ca, huynh tới vừa lúc, muội…”
Bách Lý Minh Xu không có ý định để nàng nói bậy, dùng chân đá: “Ngươi lại nói bậy, ta đánh chết ngươi.”
Diệp Tống lập tức phát hỏa, quay đầu lại đánh một quyền: “Ngươi con mẹ nó còn chưa chịu thôi phải không? Tới đi, ai đánh chết ai còn chưa biết đâu!”
Diệp Tu ra lệnh: “Ngươi đâu, kéo Diệp phó tướng xuống!”
Nghe được mệnh lệnh, mọi người lập tức ùa vào, khó khăn lắm mới tách được hai người ra, Diệp Tống bị kéo thẳng ra ngoài phòng.
Trong phòng là một mảnh hỗn độn.
Bách Lý Minh Xu thấy Diệp Tu đứng ở cửa, một thân y phục màu lam khiến vóc người hắn càng thêm anh tuấn, đáy mắt có chút lạnh lẽo.
Nàng quay người đi, sửa soạn lại quần áo và đầu tóc, nói: “Do nàng ta không biết điều nên ta mới động tay.
Những lời nàng ta nói đều chỉ là nói linh tinh, ngươi đừng cho là thật.”
“Ta biết, ta sẽ không để trong lòng.” Diệp Tu dứt lời, ra lệnh, “Chuẩn bị một phòng khác cho công chúa.”
Bách Lý Minh Xu dựa lưng về phía Diệp Tu, hai vai hơi run lên, vào lúc Diệp Tu xoay người rời đi, nàng cắn răng nhẹ giọng nói: “Nếu có cơ hội, lần sau trên chiến trường, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết tên hỗn đản nhà ngươi.”
“Ta sẽ chờ, hy vọng ngươi còn có cơ hội đấy.”
Buổi tối, Diệp Tu tự mình thoa thuốc cho Diệp Tống.
Đôi mắt, khóe miệng, đâu đâu cũng bị Bách Lý Minh Xu làm cho xanh tím, nhưng Bách Lý Minh Xu cũng thảm không ít.
Nàng nhắm mắt lại, Diệp Tu lấy thuốc mỡ trong lòng bàn tay thoa lên mặt nàng, một lúc sau Lưu Ngoạt tới nói: “Tướng quân, đã sắp xếp ổn thỏa cho Nhung Địch công chúa.”
“Đã biết.” Diệp Tu nhàn nhạt đáp.
Diệp Tống há mồm nói: “Đại ca, muội thấy huynh đối xử với nàng ta rất lãnh đạm, không giống bình thường….A….Huynh nhẹ một chút!”
Diệp Tu hơi nhướng mày: “Muội nói nghe coi, sao lại không bình thường.”
Diệp Tống nào dám nói bậy nữa: “Lưu Ngoạt, ngươi cầm ít thuốc mỡ này tới cho nàng ta, nếu nàng ta không tiện, ngươi giúp nàng ta một chút…A…Đại ca, muội nói cái này cũng sai sao? Huynh làm gì mà xuống tay nặng thế?”
Diệp Tu nói: “Nàng ta dù sao cũng chỉ là tù binh, không cần phải hầu hạ.
Chỉ cần mang thuốc mỡ tới là được.”
Lưu Ngoạt cười gian xảo, đáp: “Dạ, thần nhất định sẽ không đụng chạm vào công chúa.”
“A…” Diệp Tống nhảy lên giường, giận dữ trừng Diệp Tu, “Muội không nói gì sao huynh còn ấn mạnh thế, lão tử không cần nữa!”
Diệp Tu chặn vai Diệp Tống, hạ lệnh: “Ngồi xuống!”