Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 237
Tròng mắt Lưu Ngoạt xoay chuyển rồi cầm thuốc đi ra khỏi phòng.
Diệp Tống thổn thức nói: “Đại ca, chi bằng để Bách Lý công chúa làm thê tử của huynh đi.”
Diệp Tu quát: “Vớ vẩn.”
Lúc thái thú tiền nhiệm tới, công tác biên phòng cũng đã làm ổn thỏa.
Sứ thần đàm phán cũng theo đến để tiến hành hòa đàm với Nhung Địch.
Diệp Tu không cần xử lý chuyện này nên sau khi chỉnh đốn xong quân ngũ liền hồi kinh.
Để tránh cho Nhung Địch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục làm khó dễ, Bách Lý Minh Xu tạm thời sẽ bị áp giải về kinh đô.
Lúc đến kinh thành, văn võ bá quan trong triều vui mừng ra cửa thành nghênh đón.
Dẫn đầu, một bên đại diện cho văn thần là Tể tướng, một bên đại diện cho võ tướng là hộ quốc đại tướng quân.
Một người tựa già đi chỉ sau một đêm tóc trắng xóa, một người lại tinh thần quắc thước, thấy phía trước là nhi tử nhà mình, đôi mắt liền rạng rỡ.
Chuyện của Lý Cố đã sớm truyền tới kinh thành.
Khi Lý tướng nhìn thấy cỗ quan tài màu đen tuyền kia, lập tức khóc đến kinh thiên động địa, liên tục hét to “Trời xanh a” cực bi thương rồi ngất đi.
Đám văn thần luống cuống tay chân mau chóng đưa hắn về phủ.
Đại tướng quân tiến lên, hết nhìn Diệp Tu lại nhìn Diệp Tống, nói: “Chuyến đi này vất vả, chiến sự tây lại mạc hung hiểm, giờ trở về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Các tướng sĩ từng nhóm tiến lên đỡ đồ đạc vào trong.
Ngoại trừ quan tài của Lý Cố, phía sau còn có một cỗ xe ngựa.
Bên ngoài được phủ rèm lụa trắng, ẩn hiện bên trong là một bóng hình xinh đẹp.
Đại tướng quân nói: “Đó là Nhung Địch trưởng công chúa sao?”
Diệp Tống cười, liếc mắt nhìn DIệp Tu một cái, Diệp Tu thu hồi ánh mắt bất đắc dĩ.
Diệp Tống liền hì hì nói: “Cha, người quay đầu lại nhìn xem, nàng lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng rất nóng nảy.”
Sau cuộc hàn huyên ngắn ngủi, bọn họ phóng ngựa vào thành.
Lúc tới chân thành, Diệp Tống nhẹ nhàng kéo dây cương, Hách Trần muốn dừng lại nghỉ một chút, đá đá vó ngựa.
Diệp Tống ngồi trên lưng ngựa, hơi ngửa đầu nhìn lên trên.
Trong thành tràn ngập hương vị của ánh mặt trời mùa hè.
Gió nhẹ thổi, chỉ thấy trên thành lâu một người mặc hắc y nhẹ nhàng di động.
Sắc mặt hắn cô đơn, hai mắt nhợt nhạt, hắn đón nhận ánh mắt Diệp Tống, cười nhẹ, tựa như đóa sen nở trên tuyết trăngs, trở về thời điểm tốt đẹp lúc ban đầu.
Diệp Tống chợt nhớ tới quãng thời gian trước kia.
Đã bao nhiêu ngày rồi không nhìn thấy Tô Nhược Thanh, lúc ở tây mạc ngày nào cũng rất bận rộn, không có thời gian đếm kỹ.
Giờ gặp lại, trong lòng vẫn có chút đau.
Có một số việc, một khi đã xảy ra, chúng ta không thể coi như chưa từng có.
Tô Tĩnh và Tô Thần, mỗi người cưỡi ngựa ở một bên Diệp Tống.
Tô Thần không phải không chú ý tới ánh mắt giao nhau của Diệp Tống và Tô Nhược Thanh, hắn nhấp môi có chút khó chịu nói: “Vào thành đi, các tướng sĩ đang chờ.”
Diệp Tống lúc này mới thu hồi tầm mắt, giơ roi thúc ngựa tiến vào cửa thành.
Nàng một đường về thẳng tướng quân phủ, đám nha hoàn và nô tài trong phủ sớm đã nghe ngóng tin tức nên nôn nóng chờ đợi trước cửa, khi nghe được tiếng vó ngựa liền mừng rỡ hô lên.
Có lẽ đây là thói quen của nhà tướng môn, mỗi lần xuất chinh trở về, mọi người đều vô cùng chờ mong.
Hách Trần khí phách bước vào hẻm nhỏ rồi tới trước phủ, Diệp Tống xoay người xuống ngựa, đưa roi cho một tên nô tài, nghênh diện đón mùi phấn thơm của nữ nhi cùng với một bóng người nhào vào trong ngực, gắt gao ôm chặt nàng, gào khóc đến đáng thương.
Xuân Xuân bên cạnh cũng không ngừng lau nước mắt.
Diệp Tống ôm Diệp Thanh, cất tiếng, giọng nói bởi vì gió cát tây mạc xâm nhập mà có chút khàn: “Sao mà khóc? Muội không nhìn thấy Lý thừa tướng kia sao, con của hắn là nằm về nên mới phải khóc.
Bây giờ nhị tỷ muội hiên ngang đứng đây, muội nên cười mới phải.”
Diệp Tu và đại tướng quân cũng đã tới nơi, thấy Diệp Thanh vừa đánh vào bả vai Diệp Tống vừa khóc như hoa lê vũ đái, nói: “Mọi người thật là xấu xa, đã bảo là cùng đi, tại sao bỏ lại muội!”
Diệp Tống nâng cằm Diệp Thanh lên, nhíu mày nói: “Sao lại gầy như thế này?”
Đại tướng quân ở phía sau nói: “A Thanh mỗi ngày đều lo lắng, cơm không ăn, nước cũng không uống, sao không gầy cho được.”
Kết quả Diệp Tống bế ngang Diệp Thanh lên, ước lượng: “Nhẹ đi không ít, đi vào rồi nói chuyện.” Nói xong liền ôm Diệp Thanh trực tiếp đi vào nhà.
Diệp Thanh nín khóc mỉm cười: “Nhị tỷ ôm muội như vậy, chẳng giống nữ tử chút nào, rõ ràng là nam nhân.”
Diệp Tống cong môi cười: “Nếu nhị tỷ là nam nhân, liền cưới nữ nhân như A Thanh làm thê tử.
A Thanh, tỷ nói cho muội biết, chúng ta đã gặp đại tẩu tương lai ở tây mạc rồi đấy.”
Diệp Tu đang uống trà đột nhiên bị sặc, ho kịch liệt.
Trên khóe miệng còn vương bọt nước, nhíu mày nói: “A Tống, muội đừng có nói bậy.”
Diệp Thanh và đại tướng quân nhanh chóng bát quái, hơn nữa đây còn là chuyện lớn nhà họ, sao có thể không hứng thú được.
Liên tục hỏi: “Ai? Con/tỷ có đưa về không?”
Diệp Tống dưới cái nhìn của Diệp Tu không dám nói hươu nói vượn, chỉ đưa cho đại tướng quân một ánh mắt thâm trường ý vị.
Đại tướng quân đối với loại chuyện này nằm bắt rất nhanh, nghỉ ngơi một lát liền lấy triều phục rồi nói: “Ta tiến cung diện thánh, chuyện hòa đàm giữa Bắc Hạ và Nhung Địch phải thật cẩn thận, không được để Nhung Địch chiếm tiện nghi! Tu, con theo ta đi.”
“Vâng, thưa cha.”
Vào cung, đại tướng quân vừa lúc nhìn thấy trưởng công chúa Nhung Địch, Bách Lý Minh Xu đang theo an bài của Hoàng Thượng chuyển tới hành cung.
Cỗ kiệu đi lướt qua đại tướng quân và Diệp Tu, Diệp Tu hơi cúi đầu theo lễ nghĩa, Bách Lý Minh Xu cũng hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Sau đó đi càng ngày càng xa.
Đại tướng quân không cúi đầu, ông nhìn thấy rất rõ, vỗ vai Diệp Tu khiến hắn lảo đảo, cảm khái nói: “Tu, con quả thật không còn nhỏ tuổi nữa.”
Đại tướng quân luôn không muốn nhúng tay vào việc hòa đàm với nước thua trận, lúc này lại tự mình tiến cung để nghị, nói người Nhung Địch dã man kiêu căng, giờ thần phục cũng chỉ là nhất thời, bên cạnh việc yêu cầu Nhung Địch hàng năm phải tiến cống, ngoan ngoãn ở bên ngoài địa phận Bắc Hạ, còn phải yêu cầu trưởng công chúa Nhung Địch Bách Lý Minh Xu ở lại kinh thành làm con tin.
Chuyện này đối với Bắc Hạ, không có tổn thất gì.
Tô Nhược Thành không phải ngốc, yêu cầu này của đại tướng quân chắc chắn có dụng ý.
Nhìn sang Diệp Tu, Tô Nhược Thanh tức khắc hiểu ra, sai người đưa những yêu cầu này tới sứ thần hòa đàm ở biên quan.
Đêm, người trong tướng quân phủ đều đã ngủ say, Diệp Tống vừa từ chỗ Diệp Thanh trở về Tinh Hề viện, nàng đẩy cửa bước vào phòng, đèn lồng bên ngoài vẫn còn sáng, trong phòng tản ra ánh đèn lụa nhu hòa.
Nàng tùy tay nới cổ áo, cởi bỏ áo ngoài treo lên bình phong, xoay người thổi tắt đèn lên giường đi ngủ.
Vào giây phút cả phòng chìm vào trong bóng tối khi đèn tắt, Diệp Tống quay người lại liền thấy một bóng người không biết từ khi nào đang an tĩnh đứng bên cửa sổ.
Nàng ngẩn người đứng yên tại chỗ, nghiêng người dựa về phía sau.
Cả hai đều trầm mặc.
Thật lâu sau, Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng tiến lại, không nói gì ôm nàng vào lòng.
Diệp Tống hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhiều ngày xa cách mà nàng vẫn còn lưu luyến hương vị trên người hắn.
“Sao huynh lại tới đây?”
“Ở tây mạc thế nào?”
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời cùng hỏi, rồi lại rơi vào trầm mặc.
Tô Nhược Thanh lên tiếng trước: “Mãi không thấy nàng nên mới tới đây.”
“Nhớ ta sao?” Thanh âm Diệp Tống mang theo hơi chút khàn khàn, hết sức êm tai, lúc nàng nói lời này khóe miệng tựa hồ hơi cong lên, dường như muốn nghe được câu trả lời khiến nàng vừa lòng của Tô Nhược Thanh.
Chỉ là Tô Nhược Thanh lại không vội trả lời, mà nói: “Ta nghe nói, lúc nàng ở Tây Mạc đã nhiều lần gặp nguy hiểm.
A Tống, nàng có biết ta sợ hãi thế nào không?”
“Sợ hãi ư”, Diệp Tống gật gật đầu, “Ta là người Diệp gia, dù có chết trên sa trường cũng không được phép sợ, chỉ sợ bị người Nhung Địch bắt làm tù binh, không thể giữ trọn hai chữ trung nghĩa.”
“Bởi vì ta là hoàng đế sao?”
Diệp Tống cười, “Bởi vì huynh là Tô Nhược Thanh.”
Cái ôm của Tô Nhược Thanh có chút cứng đờ, sau đó hắn lại càng ôm chặt hơn, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, cằm cọ má nàng, vuốt ve nói, “A Tống, khi nào nàng mới có thể tha thứ cho ta? Để nàng đi tới nơi nguy hiểm như vậy khiến đêm nào ta tỉnh dậy, thứ đầu tiên ập vào đều là sự hối hận.”
“Tha thứ huynh”, tay Diệp Tống chậm rãi vòng nhẹ quanh eo Tô Nhược Thanh, than một tiếng, “Người cần tha thứ cho huynh không phải ta, mà là Hiền Vương.”
Ngay sau đó Tô Nhược Thanh đỡ lấy cằm Diệp Tống, cúi xuống hôn.
Nụ hôn gấp gáp lại quyết liệt, lúc đầu Diệp Tống còn bị động, sau đó mới hồi phục tinh thần ôm lấy cổ hắn, người dán vào ngực hắn, nhiệt liệt đáp lại.
Môi răng hòa quyện vào nhau, nghe Tô Nhược Thanh nói: “Nhớ nàng.
Nàng nói ta nghe, trung nghĩa của nàng là gì.”
Diệp Tống lẩm bẩm: “Trung nghĩa với riêng mình huynh.”
Vừa nói xong, nàng liền bị Tô Nhược Thanh bế lên đi tới mép giường, cúi người áp xuống.
Tô Nhược Thanh mở từng lớp quần áo của nàng, nụ hôn nóng rực đặt lên cổ nàng.
Nàng ngửa đầu, kìm nén tiếng rên, thấp giọng hỏi: “Vậy huynh có thể nói cho ta biết, tại sao lại muốn phái Tô Tĩnh tới tây mạc.
Huynh muốn thử hắn hay muốn thử ta?”
Tô Nhược Thanh ở trên cổ nàng không nặng không nhẹ cắn một cái, mút vào thật mạnh, Diệp Tống ngửa cổ đón nhận, vừa yêu vừa đau mà nghĩ, ngày mai lại phải mặc áo cao cổ rồi.
Nhưng miệng nàng vẫn không buông tha, bởi vì hành động của Tô Nhược Thanh có đôi khi giống như một nhánh cây, cứ lớn dần lên trong lòng nàng, chờ đến khi huyết nhục hòa quyện vào nhau liền rút ra.
Nàng nắm chặt tay dưới thân, lại hỏi, “Huynh đối với ta, vì muốn ta trung nghĩa phải không?”
“Đã từng có”, trong thanh âm của Tô Nhược Thanh không nghe rõ hỉ nộ, “Nàng biết, ta không thích nghe nàng nhắc đến người khác.
Nhưng người khác này, lặp đi lặp lại lúc nào cũng đều là hắn.” Dứt lời hắn liền kéo quần nàng xuống.