Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 238
“Một khi đã như vậy”, đêm tuy không lạnh, nhưng Diệp Tống đang ở trạng thái lõα ɭồ, da thịt lộ ra không khí vẫn có chút run rẩy, “Lúc trước ta ở cùng với huynh vẫn là Ninh Vương phi, nhưng đâu đến mức này?”
Tô Nhược Thanh dừng động tác, quần áo trên người đều là tơ lụa cao cấp nên hết sức mềm mại chạm vào người Diệp Tống.
Hắn vùi đầu lên cổ nàng, hít thật sâu, thanh âm có chút thê lương, “Vậy nàng nói cho ta biết, mấy ngày ở sa mạc, nàng và Tô Tĩnh đã xảy ra chuyện gì.
Nàng nói gì ta cũng sẽ tin.”
“Huynh thực sự vì muốn thử ta mới phái Tô Tĩnh đi, sắp xếp người ở trong quân ngũ giám sát nhất cử nhất động của hắn và ta.
Huynh biết rõ đầu hắn bị thương, không thể bị dính cát ở tây mạc, không thể chịu thêm tổn thương nữa.
Mấy ngày ở sa mạc chỉ có ta và hắn, đã xảy ra chuyện gì, trừ hai chúng ta ra không có bất kỳ ai biết.
Đây mới là mục đích tối nay của huynh, muốn hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ta tưởng rằng, huynh sẽ không giống Tô Thần.” Diệp Tống vừa nói vừa cười.
Nụ cười nhạt quanh quẩn trong phòng, một chút cũng không nghe ra được sự vui sướng, khóe mắt có hơi ướŧ áŧ cùng chua xót, ngón tay nàng đan xen vào tóc của hắn, ôn nhu vuốt ve, nhẹ giọng nói, “Nếu như tin tưởng, cần gì phải làm nhiều như vậy, cần gì phải hỏi cho rõ.
Nếu không tin, dù ta có nói gì huynh cũng sẽ tin sao?”
“A Tống…”
Diệp Tống đánh gãy lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Nửa đêm huynh lẻn vào phòng ta là muốn cùng ta lên giường sao.
Huynh là quân ta là thần, nếu huynh nhất quyết muốn làm, ta chỉ có thể tuân theo hoàng mệnh.
Bây giờ xin hỏi huynh còn muốn tiếp tục không?”
Tô Nhược Thanh im lặng một lúc lâu, chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nàng, hôn môi nàng, ở xương quai xanh cũng ôn nhu lưu luyến mà lưu lại dấu vết.
Nhưng Diệp Tống chỉ nằm yên bất động, tựa như một cỗ thi thể.
Nàng nói: “Nhược Thanh, huynh vẫn còn là bộ dáng lúc đầu ta thích sao, vậy sao ta lại không thể nhận ra huynh.”
“Đó là vì, nàng chưa bao giờ hiểu rõ ta.” Tô Nhược Thanh trả lời nàng, “Ta ở trước mặt nàng, chỉ là một mặt hiện ra ngoài ánh sáng mặt trời, còn phía sau bị mặt trời che khuất, nàng chưa nhìn thấy.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Diệp Tống.
Tô Nhược Thanh đưa lưng về phía nàng, đứng ở trước cửa sổ.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bóng dáng quạnh quẽ của hắn.
Diệp Tống ngồi dậy, lấy quần áo mặc từng cái một, nghe hắn nói: “A Tống, nàng theo ta tiến cung đi, về sau ta sẽ không bao giờ đối xử như vậy với Tô Tĩnh nữa.”
Diệp Tống ra vẻ nhẹ nhàng: “Huynh có thể cho ta ngồi vào vị trí gì, Hoàng hậu sao?” Chưa nói đến chuyện nàng từng là vương phi của Tô Thần, văn võ bá quan chắc chắn sẽ phản đối, hơn nữa phía sau nàng còn là tướng quân phủ, cũng không cho phép nàng ngồi vào cái vị trí kia.
Nhiều lắm cũng chỉ làm quý phi giống như nữ nhi của Lý tướng, tất cả chỉ là quân cờ của Tô Nhược Thanh.
Tô Nhược Thanh im lặng không đáp.
Diệp Tống lại cười nói: “Chắc không phải chỉ vì muốn ta nên mới bảo ta tiến cung phải không.
Do huynh thấy thế lực của tướng quân phủ quá lớn, mà cha và ca đều yêu thương ta, để ta tiến cung cũng là muốn kiềm chế bọn họ.” Tô Nhược Thanh quay đầu lại, Diệp Tống đã mặc xong quần áo đứng lên, phất phất góc áo, “Kỳ thật huynh không cần làm như vậy, cha ta và ca ta sẽ không bao giờ có dị tâm.”
“Vì sao lúc nào nàng cũng nghĩ ta đối xử tốt với nàng vì lợi ích?” Tô Nhược Thanh hỏi.
Diệp Tống đi tới, ngón tay chọc vào người hắn, ngửa đầu lên nhìn: “Huynh có dám nhìn thẳng vào mắt ta nói rằng để ta tiến cung chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu ta chứ không có mục đích kìm hãm thế lực Thừa tướng không? Có lẽ trong mắt người khác, tướng quân phủ lúc nào cũng suиɠ sướиɠ, nhưng người trong tướng quân phủ điều biết, đây không cái ta muốn.”
Tô Nhược Thanh chỉ nói: “Ta là hoàng đế Bắc Hạ.”
“Cho nên tất cả những chuyện huynh làm, ta không có nửa câu oán hận.”
Diệp Tống xoay người, hắn nói: “A Tống, tại sao nàng không thể hồ đồ một chút, như vậy sẽ vui sao.”
Diệp Tống thở dài một tiếng nói: “Trước kia mặc dù biết rõ điều này, ta tưởng ta sẽ vui vẻ.
Ít nhất không vì mục địch gì mà lấy cớ, lúc nào cũng tín nhiệm huynh, bất kể hậu quả là người bên cạnh ta bị thương tổn.
Huynh có biết không, trừ huynh ra, ta chưa từng để ý người nào tới như vậy, giá như chỉ là bằng hữu không có tình yêu nam nữ, nhưng huynh lại liên tục chạm tới cảm xúc của ta.
Tự trách, bất an, hối hận, khổ sở, chỉ cần một chút cũng khiến ta để ý.”
Tô Nhược Thanh mở to hai mắt, sắc mặt có chút ảm đạm.
Diệp Tống quay đầu, nhìn hắn cười: “Huynh yên tâm, ta sẽ không gặp lại hắn.
Cũng sẽ không cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào.” Dứt lời Diệp Tống rời đi.
Tô Nhược Thanh đột nhiên bắt lấy tay nàng, từ sau ôm lấy nàng, “Thực xin lỗi.
Nhưng nếu nàng không tiến cung, chỉ sợ ta sẽ không có cách nào gả trưởng công chúa Nhung Địch cho vệ tướng quân Diệp Tu.”
Diệp Tống chấn động, lát sau nàng nở nụ cười cô đơn, thật lâu mới nói: “Ta biết, Nhung Địch và Bắc Hạ liên hôn, huynh cưới trưởng công chúa là thích hợp nhất.” Thanh âm nàng nhẹ như không, “Nếu huynh muốn làm vậy, tùy huynh.”
Diệp Tống đẩy tay Tô Nhược Thanh ra, nhanh chóng rời đi, mở cửa phòng bước ra ngoài không quay lại nữa.
Tô Nhược Thanh thấy bóng nàng vội vã chạy nhanh trong đêm, rất nhanh đã ra khỏi Tinh Hề viện.
Hắn rũ mắt nhìn xuống tay mình, phảng phất như vẫn còn lại dư âm của nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Diệp Tống, phải làm sao ta mới có thể giữ nàng lại?”
Diệp Tống chạy một mạch đến chỗ Diệp Thanh, nàng mở cửa phòng khiến Diệp Thanh đang trong mơ lập tức bừng tỉnh dậy.
Nàng xoa xoa đôi mắt thấy trước cửa có bóng người, sợ tới mức thiếu chút nữa hét ầm lên.
Diệp Tống chạy tới bên giường nói: “Là nhị tỷ.
Nhị tỷ muốn ngủ chung với muội.”
Diệp Thanh còn chưa kịp phản ứng lại tình huống lúc này, Diệp Tống rất nhanh đã chui vào chăn nàng nằm xuống, an tĩnh như đã ngủ rồi.
Diệp Thanh chạm vào bả vai Diệp Tống, thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng liền hỏi: “Nhị tỷ, có chuyện gì vậy, gặp ác mộng phải không?”
Diệp Tống mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đáp: “Đúng vậy.
Bị dọa tỉnh.
Về sau không dám ngủ một mình nữa, ta tới ngủ cùng A Thanh được không?”
Diệp Thanh vui vẻ, cũng nghiêng người nằm xuống nói: “Rốt cuộc đã gặp ác mộng gì mà có thể dọa nhị tỷ thành ra như vậy?”
“Muội không biết đâu, lúc đánh giặc ở tây mạc có rất nhiều người bị gϊếŧ, thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông.
Còn có người bị chặt mất đầu, lăn ra rất xa.
Ta mơ thấy những cảnh đó, mắt đột nhiên mở, lăn qua lăn lại muốn tìm thân thể mình…”
Diệp Thanh run run dán vào phía sau Diệp Tống, nhắm chặt mắt nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nhị tỷ, đừng dọa muội.”
Diệp Tống trầm thấp cười, không nói thêm gì nữa.
Mỗi ngày Diệp Tống đều cùng Diệp Tu tới khu huấn luyện, với một đám nam nhân đánh lộn với nhau.
Nếu thấy ai không vừa mắt, liền bắt ra luận võ tới khi nào hài lòng mới thôi.
Nếu là Quý Lâm và Quý Cùng tới chọc Diệp Tống thì còn được, vì ít nhất công phu của bọn họ tốt, có thể giao đấu với Diệp Tống.
Còn nếu là Bạch Ngọc hay Lưu Ngoạt, đều là loại người chỉ giỏi võ mồm, chống đỡ không được mấy chiêu, chỉ có thể chịu cảnh bị Diệp Tống đuổi đánh.
Bạch Ngọc có khinh công lợi hại nhưng chiêu thức đơn giản, hắn thường chỉ chọc Diệp Tống một cái là nhanh chân chạy đi.
Hắn am hiểu dịch dung, có lần vừa chuyển mặt liền thành bộ dáng của Diệp Tu, bắt chước nhíu mày: “A Tống, cả ngày cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ còn ra thể thống gì!”
Một đám người ôm bụng cười đấm đất.
Bạch Ngọc còn chưa rõ nguyên do, tự cảm thấy kỹ thuật dịch dung của mình đã đạt tới cảnh giới thượng thừa.
Diệp Tống lúc này không cần lấy roi đánh hắn.
Ai ngờ ngay sau đó, phía sau Bạch Ngọc truyền tới thanh âm sắc lạnh: “50 quân côn.”
Bạch Ngọc quay đầu lại, hai chân mềm nhũn.
Thì ra Diệp Tu đã đứng sau hắn từ lúc nào.
Hắn lập tức xin tha: “Vệ, vệ tướng quân, 50 quân côn chỉ sợ ta chịu không nổi, có thể giảm đi được không?”
Diệp Tu trực tiếp quay đầu đi nói: “80.”
Bạch Ngọc bị đánh đến da tróc thịt bong, không hề có ý đùa giỡn.
Hắn như mất đi nửa cái mạng, sau đó quân y tới bôi thuốc cho hắn, hắn đau đến chết đi sống lại, không còn sức lực mà kêu.
Lúc mọi người tới thăm, hắn vừa khóc vừa nói: “Nhị tiểu thư một tháng có mấy ngày khó ở, chẳng lẽ tướng quân cũng có sao?”
Buổi chiều khi Diệp Tống về nhà, mặt trời đã lặn xuống gần hết.
Ánh tà dương nhuộm lên bóng dáng cưỡi ngựa của nàng một tầng vàng vọt, có chút cô đơn.
Lúc nàng cưỡi ngựa qua một tửu lầu, đột nhiên phía trên rớt xuống hai ly rượu nhắm thẳng vào nàng.
Diệp Tống ngẩng đầu, theo bản năng lấy roi sắt ra, chén rượu bị nàng quét đập vào tường, vỡ vụn thành nhiều mảnh, khiến người qua đường sợ hãi hô lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn, hai mắt không buồn không vui thấy trên lầu hai Tô Thần đang sửng sốt nhìn mình.
Hiếm khi Diệp Tống không chấp nhặt với hắn, nàng thúc ngựa đi tiếp.
Tô Thần lấy lại tinh thần nói: “Nhị tiểu thư rảnh không, cùng ta uống vài ly?”
Diệp Tống xem nhẹ, làm như không nghe thấy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc này Tô Tĩnh cũng vừa mới tan làm xong, đang ở phía đối diện đi tới.
Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Tống, hơi dừng một chút, dưới chân có chút do dự, không biết nên đi tiếp hay lùi về sau mới tốt, ánh mắt chạm nhau, không khí xấu hổ liền bao trùm xung quanh hai người.
Gió đêm thổi quét một góc áo tím như nhảy vào ánh mắt Diệp Tống.
Diệp Tống cố gắng tránh đi cặp mắt đào hoa rực rỡ kia, nhưng mà dù nàng không nhìn nhưng trong đầu vẫn có thể tưởng tượng ra, đôi mắt đó diễm lệ như thế nào.
Diệp Tống nghiêng nghiêng đầu, sườn mặt tinh xảo, ánh sáng hơi dừng trên chóp mũi nàng, nàng ghìm ngựa quay lại tửu lầu.
Diệp Tống xuống ngựa, đưa roi sắt cho gã phụ trách dắt ngựa của quán, rồi tự mình bước vào cửa.
Tô Tĩnh hơi ngẩn người, Tô Thần trên lầu hai thấy vậy, nhìn Tô Tĩnh huýt sáo, giúp hắn hoàn hồn lại.
Lúc Tô Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên thấy Tô Thần biểu cảm đắc ý, Diệp Tống vừa lúc ngồi xuống đối diện hắn.
Diệp Tống đưa tay lấy bầu rượu, Tô Thần cũng đưa tay ra, kết quả tay hai người đều dừng trên bầu rượu.
Tô Tĩnh chậm rãi đi qua, Tô Thần rót một chén rượu cho Diệp Tống, nàng bưng lên ngửa đầu uống cạn.
Tô Tĩnh đứng dưới đại môn tửu lâu, nghiêng người nhìn vào quang cảnh náo nhiệt bên trong cánh cửa, ánh thật thật rực rỡ, nhưng tất cả những điều này đều không có quan hệ với hắn.