Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 239
Cuối cùng hắn khắc chế xúc động muốn tiến vào tửu lâu, hai tay bên trong tay áo nắm lại thành quyền, đi qua.
Tô Thần tự giễu cười lạnh: “Từ khi nào mà bổn vương muốn mời ngươi uống rượu lại phải mượn hơi người khác.”
“Có sao”, Diệp Tống uống liền ba ly, vô vị cười nói, “Nếu ta muốn, không cần ngươi gọi ta cũng tới, còn nếu ta không muốn, dù mượn danh người khác cũng vô dụng.”
“Ngươi có dám nói không phải vì Hiền Vương đúng lúc đi ngang qua nên mới vào đây không?” Tô Thần hỏi.
Diệp Tống ghé lên song cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Tô Tĩnh đang càng ngày càng xa, nhàn nhạt nói: “Ta với hắn thì liên quan gì đến nhau? Không tốt đến mức gặp mặt phải tiến lên chào, cũng không thù ghét đến mức muốn đánh một trận.
Rốt cuộc ngươi cảm thấy điều đó chỗ nào?”
Tô Thần không biết trả lời thế nào nhưng hắn biết chắc chắn có chỗ không ổn.
Hắn thấy cằm Diệp Tống lưu lại mấy giọt rượu, không tự chủ được đưa tay ra, nói: “Diệp Tống, ta không biết ngươi vì cái gì, nhưng nếu ngươi trở lại bên cạnh bổn vương, ngươi sẽ không phải như thế này nữa.
Bổn vương sẽ thương ngươi sủng ngươi, khiến ngươi trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, vì sao ngươi lại không muốn?”
Diệp Tống chặn đứng cánh tay đang đưa ra của hắn, quay đầu nhìn, cong môi cười nhưng lại không thấy được sự vui sướng trong đáy mắt: “Theo ngươi mới là bất hạnh nhất.”
Tô Thần còn muốn nói, Diệp Tống lại uống tiếp ba chén rượu rồi đặt chén xuống bàn, tiêu sái đứng dậy nói: “Trời không còn sớm nữa, ta đi đây, đa tạ Tam vương gia đãi rượu, hương vị không tồi.”
Không đợi Tô Thần nói thêm, nàng đã bước nhanh ra cửa, rất nhanh đã ra khỏi tửu lầu.
Tô Thần ở trên lầu nhìn, nàng dắt ngựa rồi xoay người trèo lên, đi xa dần.
Diệp Tống hơi say, gương mặt mang theo hơi chút ửng hồng khó phát hiện.
Chưa đi được bao xa nàng liền dừng lại bên một ngõ nhỏ, xuống ngựa, vỗ vỗ Hách Trần, Hách Trần hiểu ý tự mình chạy về tướng quân phủ.
Nàng đi vào hẻm nhỏ, dừng lại trước một quán rượu nhỏ ở sâu bên trong, ông chủ vẫn như cũ đang chăm chú nướng thịt bên ngoài, thấy nàng tới liền cười to: “Cô nương tới rồi, mời vào.”
Diệp Tống ngồi xuống nói: “Rượu.”
Diệp Tống uống say mèm tới tận đêm khuya mới một mình rời khỏi tửu quán, vừa đi vừa cười, dáng người xiêu vẹo.
Nàng đứng không vững, đi được một chút liền đỡ vách tường, phun ra một đường.
Ông chủ quán rượu là một người tốt.
Thấy Diệp Tống không có ai đưa về, lão sợ để một cô nương một thân một mình đi giữa đêm khuya sẽ xảy ra chuyện nên cẩn thận đi cách phía sau.
Quả thực, trong ngõ này luôn có tốp năm tốp ba hổ bằng cẩu hữu tụ tập giữa đêm, hoặc là một vài con ma men từ các quán rượu khác đi ra, ma men gặp ma men trên phố, Diệp Tống vừa lúc đâm phải một nhóm người.
Con ma men cười hì hì nhìn Diệp Tống: “Huynh đài, cùng đi uống một chén không?”
Diệp Tống câu môi đáp: “Được a.”
Ba bốn người xiêu xiêu vẹo vẹo lại tiếp tục tìm nơi uống rượu.
Một bàn tay khoác lên vai Diệp Tống, kề sát đầu vào ngửi ngửi, cười nói: “Ngươi thơm quá a.”
Diệp Tống nói: “Cả người hôi hám toàn mùi rượu có gì mà thơm.”
Đối phương liền lắc đầu: “Không không không, ta đã tiếp xúc qua không ít nữ nhân, mùi hương trên người huynh đài không giống mấy nam nhân khác, giống nữ nhân hơn.” Nói xong hắn lại định kề sát hít hà.
Đột nhiên Diệp Tống bóp chặt tay hắn đẩy ra.
Tên kia đang say không kịp đề phòng liền lảo đảo lùi sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất.
Hắn cũng không tức giận, chống tường đứng dậy, cười không chút kiêng nể nói: “Chắc ngươi là nữ nhân đúng không?”
Ông chủ thấy không ổn, lại nghe thấy ở đầu bên kia có tiếng bước chân giống như đội tuần tra ban đêm, lão liền quay đầu chạy về phía đó.
Quả thực cách đó không xa có một đội quan binh đang đi tuần sát, lão hô lên: “Quan gia! Quan gia! Đằng này có người gây sự!”
Người dẫn đầu nhìn ông chủ, phân phó người dưới: “Đi xem.”
Mấy tên nam nhân sau khi biết Diệp Tống là nữ nhân liền vây xung quanh nàng, kéo vào một ngõ nhỏ, tay chân không an phận.
Tứ chi Diệp Tống không nghe theo sai khiến, nắm đấm tung ra cũng mềm như bông, chỉ chốc lát sau đã bị chế trụ.
Đương lúc nàng vô lực phản kháng, đầu ngõ liền truyền tới ánh lửa, còn có tiếng binh khí cọ sát vào nhau.
Mấy tên kia lập tức hoảng sợ bỏ chạy, nhưng bị mấy binh lính chặt đứt đường lui, đá bò lăn lên mặt đất.
Thân thể Diệp Tống dựa vào vách tướng, hai mắt nheo lại, chỉ cảm thấy ánh lửa trước mặt lúc ẩn lúc hiện nhưng lại không nhìn rõ ai với ai.
“Đại nhân, mấy tên say rượu này nên xử lý thế nào?”
Vị đại nhân kia nói: “Trước tiên nhốt lại đã.”
“Vị cô nương này thì sao?”
“Chờ nàng ta tỉnh rượu hỏi xem nhà ở đâu, cho người đưa về.”
“Rõ.”
Lúc vị đại nhân kia chuẩn bị rời đi, hắn liếc nhìn về phía Diệp Tống một cái, bước chân chợt dừng lại, hắn xoay người tiến lại gần, có chút kinh ngạc nói: “Diệp nhị tiểu thư?”
Diệp Tống cảm thấy xưng hô này rất quen thuộc, liền cố gắng nhìn.
Người trước mặt ngũ quan đoan chính, quần áo chỉnh tề, lông mày có hai phân chính trực, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Người nàng không trụ được nữa trượt về một bên, hắn vội vàng đưa tay ra đỡ hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta biết ngươi.”, Diệp Tống hàm hồ nói, “Người là….là…Trần…”
“Tại hạ Trần Minh Quang.”
“A, đúng rồi, Trần Minh Quang”, Diệp Tống nghĩ nghĩ, thân thể lại mềm nhũn, hắn nhanh tay tiếp được, Diệp Tống trực tiếp ngã nhào vào lòng hắn, lẩm bẩm, “Trần Minh Quang là ai…”
Trần Minh Quang dở khóc dở cười, có chút không biết phải làm sao.
Hắn từng cùng Diệp Tống so tài cao thấp trên võ đài, Diệp Tống chiến thắng giành được giải Trạng Nguyên, hắn đứng thứ hai làm Bảng Nhãn.
Là một người quang minh lỗi lạc, chính nhân quân tử.
Theo lời Lưu Ngoạt, hắn rất ít khi tiếp xúc nữ nhân, nhưng quân tử là quân tử, một khi tiếp xúc nữ nhân rất dễ dàng trở nên rối loạn.
Trước mắt hắn không biết nên đẩy Diệp Tống ra hay tiếp tục ôm nàng, nếu cứ như vậy mà đẩy ra nàng nhất định sẽ ngã lên đất, vì thế hắn gồng thân thế không dám nhúc nhích.
Trên người Diệp Tống nồng nặc mùi rượu, làm hắn tâm hoảng ý loạn, vành tai bỗng dưng đỏ lên, hắn cố gắng trấn định hỏi: “Nhị tiểu thư thấy thế nào? Có thể tự mình trở về được không?”
Diệp Tống sao có thể trả lời hắn, hắn đợi hồi lâu chỉ nghe được vài từ mơ hồ không rõ.
Cấp dưới liền hỏi: “Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?”
Trần Minh Quang lấy lại bình tĩnh: “Canh giờ không còn sớm, giờ Dần sẽ thay ca, trước tiên áp giải mấy tên kia về trước.
Còn vị cô nương này ta sẽ tự mình đưa về.”
Mọi người lĩnh mệnh tản đi.
Ngõ nhỏ lại lâm vào bóng tối.
Trần Minh Quang đưa tay do dự chạm vào bả vai Diệp Tống, nói một câu: “Đắc tội”, rồi bế nàng lên đưa về tướng quân phủ.
Ban đêm, không khí thật yên bình, chỉ còn dư lại tiếng côn trùng kêu vang.
Trước cửa tướng quân phủ, ánh sáng từ đèn lồng nhẹ nhàng tản mát ra xung quanh.
Cánh cửa hé mở, Diệp Tu đứng trước cửa, Trần Minh Quang giao Diệp Tống đang nằm yên trong lồng ngực mình cho hắn.
Diệp Tu ôm lấy Diệp Tống, nghe Trần Minh Quang giải thích sự tình, lên tiếng cảm tạ: “Muội muội của ta say rượu đã có hành vi không đúng mực, may mắn có Trần đại nhân kịp thời cứu giúp, còn phiền Trần đại nhân phải đưa về, Diệp Tu vô cùng cảm kích.”
Trần Minh Quang cười cười đáp: “Vệ tướng quân xin đừng khách khí, chỉ là hạ quan may mắn đi ngang qua mà thôi, chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”
Hai người hàn huyên thêm một hai câu, Diệp Tống nằm trong lòng Diệp Tu hơi cựa quậy, tay ôm cổ Diệp Tu, ngón tay di chuyển lung tung trên mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Yên nào…Để ta ngủ một lát…”
Diệp Tu hết cách, vừa ngẩng đầu lên tránh vừa nói: “Hiếm có dịp Trần đại nhân tới đây, vào trong uống tách trà rồi hãy đi.”
Trần Minh Quang vẫn đang cảm thấy Diệp Tống như vậy có chút buồn cười, khóe mắt ẩn hiện ý cười còn ngoài miệng thì đáp: “Không cần, lát nữa hạ quan còn phải tới cửa cung bàn giao ca, xin cáo từ trước.”
Diệp Tu gật gật đầu: “Vậy cũng được, Trần đại nhân đi cẩn thận.” Hắn nhìn Trần Minh Quang xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Diệp Tống, ôm nàng đi vào.
Diệp Tu định đưa Diệp Tống về Tinh Hề viện, nhưng đi được một nửa, Diệp Tống đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, chằm chằm nhìn Diệp Tu.
Nhìn được một lúc mới nhận ra người trước mặt là đại ca nàng, ấn ấn cái đầu đang đau nhức hỏi: “Huynh đang đưa muội đi đâu vậy?”
“Về phòng ngủ”, Diệp Tu đáp, “Vì sao muội lại uống say thành thế này, ngày mai ta sẽ hỏi tội sau.”
Diệp Tống xoa trán, bên môi tràn ra nụ cười nhẹ, nói: “Còn vì sao nữa, trước nay muội vẫn như vậy mà.
Chẳng lẽ đại ca lại không cho phép muội đi sao?”
Diệp Tu đáp: “Ta chưa từng giống muội uống say như chết thế này.”
“Quân nhân chắc là người đơn giản nhất trên đời”, Diệp Tống nói, “Trong lòng đại ca ngoại trừ lòng trung quân ái quốc, tận trung vì nước thì không còn cái gì khác phải không?”
“Có.”
Diệp Tống tò mò hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có gia đình.”
Diệp Tống trầm mặc, sau hồi lâu mới đáp: “Đại ca, muội không muốn về Tinh Hề viện.”
Diệp Tu cái gì cũng không hỏi, mắt thấy sắp đến Tinh Hề viện, hắn lại chuyển bước đi về hướng khác, đưa Diệp Tống tới viện của Diệp Thanh.
Đến nơi, Diệp Tống chống tay vào bả vai Diệp Tu nhảy xuống, Diệp Tu sợ nàng đứng không vững nên đưa tay ra đỡ, Diệp Tống phất tay tỏ ý không cần, bước chân lảo đảo đi về phía trước, nàng quay đầu nhìn Diệp Tu, chớp chớp mắt cười: “Huynh cảm thấy Bách Lý Minh Xu thế nào? Muội thấy để nàng làm đại tẩu không tồi đâu.”
Diệp Tu nhíu mày: “Muội đừng có nói bậy.”
“Huynh không thích, muội nói bậy cũng vô dụng.”
Diệp Tống đi được vài bước, mới vừa tới hành lang chưa kịp vào cửa đã vội che miệng nghiêng ra ngoài phun một trận.
Diệp Tu không đành lòng, vỗ lưng nàng nói: “Để ta lấy cho muội chén trà giải rượu.”
“Không sao…Nôn ra rồi là hết thôi…” Diệp Tống ngẩng đầu nhìn hắn cười vô vị.
Xuân Xuân đang trong phòng ngủ nghe được động tĩnh bên ngoài vội khoác áo ra xem, lập tức cả kinh nói: “Nhị tiểu thư, sao người lại uống thành thế này?”