Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 240
Không đợi Diệp Tu phân phó, nàng vội vàng tiến vào nhà lấy chén nước cho Diệp Tống.
Diệp Tống nôn liên tục như muốn nôn hết cả gan mật ra ngoài, Diệp Thanh nghe tiếng cũng bị tỉnh dậy, nàng so với Xuân Xuân bình tĩnh hơn, cầm lấy chén nước trong tay Xuân Xuân, một bên vỗ lưng Diệp Tống một bên đưa nước đến bên miệng nàng, hỏi: “Sao người lại đầy mùi rượu thế này?”
Diệp Tu đứng dậy nói: “Uống say, được một đồng liêu nhặt được từ bên đường đem về.
A Thanh, muội chiếu cố nhị tỷ muội cho tốt, ta về trước.” Nói xong định đi, dưới chân lại do dự, quay đầu nhìn Diệp Tống, “A Tống, nếu trong lòng có chuyện gì thì hãy tâm sự với A Thanh.”
Diệp Tống rũ đầu, nhìn Diệp Tu vẫy vẫy tay: “Đi thì đi đi, cần gì phải dài dòng thế.”
Diệp Tống ngồi xổm trên hành lang, gió đêm hiu hiu thổi khiến nàng tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu đau như muốn vỡ ra.
Thầy nàng không buồn ngủ, Diệp Thanh bảo Xuân Xuân về phòng ngủ trước, còn nàng vào trong lấy áo khoác cho Diệp Tống, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Diệp Tống ngả đầu vào vai Diệp Thanh, đưa tay ôm nàng giống như tỷ muội hay làm nũng nhau.
Điều này khiến Diệp Thanh giật mình, bởi vì từ trước tới nay chỉ có nàng mới làm nũng như vậy chứ Diệp Tống chưa thế bao giờ.
Diệp Tống chui đầu vào lòng Diệp Thanh cọ cọ, Diệp Thanh mặt đỏ bừng, khóe miệng giật giật: “Nhị tỷ, tỷ sẽ không lợi dụng lúc say mà làm bậy chứ.”
Diệp Tống đáp: “A Thanh, trên người muội vừa thơm vừa mềm, ôm rất thoải mái.”
“…” Diệp Thanh xoa đầu nàng, im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Nhị tỷ, tỷ có tâm sự sao?”
Diệp Tống hơi buồn ngủ, thanh âm hơi hỗn loạn: “Gì cơ? Đôi mắt nào của muội thấy nhị tỷ có tâm sự?”
Diệp Thanh có chút đau lòng nói: “Nếu không có tâm sự thì sẽ không có cái dạng này, cũng sẽ không mỗi ngày đều tới phòng muội ngủ.
Nếu tỷ nói ngày nào tỷ cũng gặp ác mộng, muội không tin.” Nàng dừng một chút mới nói tiếp, “Hoàng Thượng, hắn làm tỷ nổi giận sao? Hay vì Tô Tứ?”
Diệp Tống sau một lúc lâu không đáp mới rên lên: “Đầu đau quá…”
Diệp Thanh đỡ Diệp Tống lên nói: “Nhanh về phòng ngủ đi, không còn sớm nữa.
Không lát lại trúng gió.”
Diệp Tống dựa vào người Diệp Thanh, Diệp Thanh cẩn thận đỡ nàng vào phòng, cả hai liền ngã lên giường.
Diệp Thanh bò dậy giúp Diệp Tống cởi bớt quần áo rồi cùng nhau nằm xuống.
Đôi mắt Diệp Tống lúc đóng lúc mở, vô cùng tỉnh táo.
Diệp Thanh nhìn nhìn nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy?”
Diệp tống xoay người, chui vào lòng Diệp Thanh, nhắm mắt nói nhỏ: “Ngoan, ngủ đi.”
Ngày hôm sau, Xuân Xuân chuẩn bị một chén canh giải rượu cho Diệp Tống, uống xong mới thấy đầu đỡ đau hơn chút.
Tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Nàng ngồi trong đại sảnh ăn sáng, nghe Diệp Tu nhắc tới Trần Minh Quang, cảm thấy có chút quen tai nhưng không thể hình dung nổi hắn trông như thế nào.
Diệp Tu nói: “A Tống, quân nhân không thể say rượu, muội cũng biết nếu tối hôm qua là ở quân doanh, chính là phạm vào quân pháp.”
Diệp Tống vô vị đáp: “Nhưng muội đâu có ở quân doanh a.”
“Dù không phải ở quân doanh, quân nhân cũng nên biết hạn chế, không thể muốn làm gì thì làm.” Diệp Tu vừa nói vừa nhìn về phía đại tướng quân, “Cha, người nói muội ấy đi.”
Đại tướng quân đang ăn súp, húp xong nói: “Tu a, quân nhân nghiêm cẩn là đúng.
Nhưng A Tống dù sao cũng là phận nữ nhi, không thể dựa theo tiêu chuẩn của nam nhân mà nói được.”
Diệp Tu nói: “Muội ấy không nên uống say như chết, nửa đêm mới về nhà như thế.”
Đại tướng quân nhìn về phía Diệp Tống, giáo huấn: “Về sau không được như vậy nữa biết chưa, uống say đến mức đánh nhau cũng không nổi, nếu lại gặp phải bọn lưu manh như tối hôm qua thì phải làm sao.
Lần sau con phải báo cho nhà một tiếng, để đại ca tới đón con.”
Diệp Tống thành thật gật đầu, nghiêm túc hối cải: “Con đã biết, thưa cha.”
Ăn sáng xong, hai cha con về phòng thay y phục, Diệp Tu nói: “Hôm nay sứ thần Nhung Địch vào kinh, chúng ta đi thượng triều trước.
A Tống, cuộc chinh phạt Nhung Địch muội cũng đóng góp một phần công lao, có muốn đi cùng không?”
Thượng triều hay không thượng triều, đối với Diệp Tống không quan trọng.
Từ trước đến nay, nếu muốn nàng sẽ đi, không muốn sẽ không đi.
Lúc này nàng ngả người dựa vào lưng ghế đáp: “Đại ca đi là được, nếu Hoàng Thượng ban thưởng đều là của huynh.”
Diệp Tu không nói thêm gì nữa cùng đại tướng quân bước ra cửa.
Đại tướng quân không quên quay đầu lại nói một câu: “A Thanh rất quan tâm nhị tỷ là con.
Nếu muốn ra phố đi dạo nhớ đưa theo vài người.”
Đợi hai người rời đi rồi, Diệp Thanh mới dịch lại gần Diệp Tống hỏi: “Nhị tỷ, hôm nay tỷ có việc gì không?”
Diệp Tống nhướng mày: “Sao?”
“Cùng muội đi dạo phố đi.”
Thấy Diệp Tống gật đầu, Diệp Thanh vui mừng về phòng thay y phục.
Ai ngờ khi các nàng còn chưa ra khỏi tướng quân phủ, một đám người hùng hùng hổ hổ đang kéo đến.
Trong tay bọn họ đều là gậy gộc.
Trong ngõ này chỉ có một mình tướng quân phủ, bọn họ đi về hướng đó không phải tới tướng quân phủ thì còn đi đâu nữa.
Thủ vệ gác cổng không rõ nguyên do tiến lên ngăn cản, nhưng đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, còn không đợi thủ vệ nói gì, bọn chúng đã cầm côn lên đánh khiến thủ vệ ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Tổng đẩy Diệp Thanh và Xuân Xuân về phía sau, nói: “Đi vào trước.
Hôm khác chúng ta sẽ đi dạo phố.”
Diệp Thanh lo lắng: “Sao lại thế này, nhị tỷ đi vào cùng muội đi.”
“Xuân Xuân, đưa A Thanh về phòng.”
“Nhị tỷ!” Diệp Thanh kêu lên, Xuân Xuân nghe lời Diếp Tống kéo Diệp Thanh vào trong.
Một thủ vệ khác thấy bây giờ dù có đuổi theo báo cho đại tướng quân và Diệp Tu quay lại cũng không kịp, lập tức quay đầu triệu tập thủ vệ trong phủ ra: “Mau! Đóng chặt cửa lại!”
Cùng lúc đó, đối phương ở bên ngoài cũng hô lên một tiếng, bọn chúng liền tiến lên đẩy cổng, chênh lệch lực lượng quá lớn, chưa được bao lâu cánh cửa đã bị đẩy ra, bọn chúng thi nhau chạy vào.
Cầm đầu là một nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ vô cùng linh hoạt và khôn khéo.
Thủ hộ tướng quân phủ bảo hộ Diệp Tống ở phía sau.
Diệp Tống lạnh giọng quát về phía đám người: “Các ngươi thật to gan, tự tiện xông vào tướng quân phủ, không biết sẽ thế nào à?”
Tên trung niên kia trong tay cầm một cây gậy gỗ chỉ vào Diệp Tống hỏi: “Ngươi chính là nhị tiểu thư tướng quân phủ, Diệp Tống?”
Diệp Tống đáp: “Là ta, thì sao?”
Hắn liền ra lệnh cho đám người: “Chính là nàng! Đánh cho ta!”
Hai bên không nói thêm gì, cứ thế xông lên đánh nhau.
Thủ vệ tướng quân phủ sao có chuyện để bọn chúng muốn làm gì thì làm, bọn họ cũng rút đao tham chiến.
Nhóm người này rõ ràng muốn tìm Diệp Tống tính sổ, Diệp Tống cũng không khách khí, rút roi sắt ra quất lên người bọn chúng.
Roi sắt quét qua chậu cây bãi cỏ, không cái nào còn nguyên vẹn, đánh vào người càng kinh khủng hơn.
Tướng quân phủ bỗng chốc loạn thành một đống.
Đám nha hoàn ôm đầu hét chói tai, sợ hãi đến cực điểm.
Đám người kia vô cùng độc ác, thấy không chiếm được tiện nghi Diệp Tống, bọn chúng đả thương thủ vệ trong phủ, còn liên tục phá tan sân vườn, bắt đám nha hoàn ra khi dễ..
Diệp Tống tức giận, roi sắt trong tay quét bay xung quanh khiến bọn chúng nối nhau ngã lăn trên đất.
Lúc này, trên hành lang đột nhiên truyền tới tiếng kêu khóc thảm thiết.
Diệp Tống quay đầu nhìn, thấy một tên nam nhân đang kéo một nha hoàn từ trong nhà ra ngoài rồi ấn lên lan can, hai tay hắn xé rách quần áo nàng, thân thế dưới lớp y phục phơi bày hết ra ngoài.
Diệp Tống cắn răng, mũi chân đá lên thanh trường đao ở dưới đất nhắm chuẩn tới ngực của tên kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe tiếng gió “vút” một cái, một mũi tên nhọn phóng tới, nháy mắt liền cắm thẳng vào giữa ngực hắn.
Tên kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi đi đời.
Nha hoàn kia vừa che thân thể vừa khóc chạy tới chỗ các tỷ muội khác.
Diệp Tống nhìn theo hướng mũi tên vừa nãy, chỉ thấy ở chỗ góc khuất hành lang, Diệp Thanh và Xuân Xuân không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Trên tay Diệp Thanh cầm một cái nỏ, cánh tay run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.
Hiển nhiên mũi tên vừa nãy là do nàng bắn ra.
Tướng quân phủ không phải là nơi không biết đạo lý, một đám người không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện đánh phá, hộ vệ trong phủ tuy rút đao nhưng cũng không gϊếŧ ai, cùng lắm chỉ khiến bọn chúng bị thương ngã xuống đất không phản kháng được nữa.
Vậy nên người chết đầu tiên là do Diệp Thanh gϊếŧ.
Diệp Tống kinh ngạc nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt âm lãnh, gằn từng chữ một: “Tên nào dám làm xằng bậy, gϊếŧ hết cho ta.
Bắc Hạ có luật pháp, đây chỉ là phòng vệ chính đáng, sẽ không phải chiụ tội gì.”
Các hộ vệ nghe được lời này của Diệp Tống vô cùng phấn khởi, phân chia người bảo vệ nha hoàn trong phủ và hai vị tiểu thư, nếu bọn chúng dám hành động thiếu suy nghĩ, gϊếŧ không tha.
Lúc này, một cỗ kiệu sang trọng từ đâu đến dừng trước cửa phủ.
Một ông lão từ bên trong bước ra, biểu cảm bi thương, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Đám người đang đánh nhau lập tức tách ra hai bên nhường đường cho ông lão.
Diệp Tống sao có thể không nhận ra người trước mặt chính là Lý tướng.
Lý tướng nhìn về phía Diệp Tống, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác nàng ra.
Diệp Tống ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cười nói: “Nghe nói Lý tướng không khỏe phải dưỡng bệnh ở nhà, hôm nay xem ra đúng là như vậy.
Chỉ là không biết Lý tướng gióng trống khua chiêng làm náo loạn tướng quân phủ là chuyện gì đây?” Nàng thu liễm lại vẻ tươi cười, ngữ khí lạnh đến khiếp người, “Ngươi tưởng muốn tới phá tướng quân phủ của ta là tới phá sao?”
Bên người Lý tướng có quản gia đỡ hắn, chỉ mới một khoảng thời gian ngắn ngủi không thấy, hắn giống như tấm gỗ mục dường như chỉ cần đẩy nhẹ là ngã.
Thanh âm già nua nặng nhọc lên tiếng: “Diệp Tống, sát tử đền mạng, hôm nay ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương bồi tội với con trai của ta!”
“Sát tử đền mạng?” Diệp Tống thu lại roi sắt, nhướng mày nở nụ cười, “Lời này từ đâu mà có? Lý tướng, không phải ngươi già rồi nên hồ đồ chứ, hay Lý Cố nhà ngươi về báo mộng cho mà ngươi tới tìm ta đền mạng? Lý Cố chết có liên quan gì đến ta?”
Lý tướng oán giận nói: “Diệp Tống, ngươi đừng hòng thoái thác trách nhiệm! Hòa đàm biên quan truyền đến tin tức, ta cũng đã hỏi thăm rõ ràng, Cố nhi chết ở biên quan, không phải bị quân địch gϊếŧ chết mà bị Diệp Tống ngươi gϊếŧ chết! Hiện giờ, làm cũng đã làm, ngươi còn muốn chối sao!”
Chuyện này dù sao cũng là giấy không gói được lửa.