Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 244
Hạ nhân trong tướng quân phủ trăm miệng một lời khiến người bên tướng phủ không phản phác được, “Nói bậy! Đại nhân, bọn chúng nói dối!”
Tô Thần không vội mà mở miệng hỏi: “Người trong tướng phủ vì sao lại tới tướng quân phủ?”
…..
Hai nhà sau khi từ công đường của Đại Lý Tự đi ra, hạ nhân của tướng phủ mặt mày xám xịt, còn bên tướng quân phủ lại mặt mày rạng rỡ.
Kết quả khẳng định tài ăn nói của tướng phủ vẫn còn kém hơn tướng quân phủ một chút.
Lúc ra ngoài hai bên vẫn không ai nhường ai, còn định đánh nhau ngay giữa đường.
Tướng quân phủ người đông thế mạnh đánh cho đám người tướng phủ chạy trối chết, chỉ có thể vừa chạy vừa chửi.
Lưu Ngoạt cũng đã nghe kể về chuyện phát sinh trên triều, Lý tướng không báo thù được cho con trai nên muốn gϊếŧ hắn để giải bớt mối hận trong lòng.
Lúc Diệp Tống từ Đại Lý Tự đi ra liền gặp phải Lưu Ngoạt, thấy hắn một bộ sầu khổ, nàng tiến đến nhìn, không khỏi cười cười nói: “Trưng ra bộ mặt này làm gì, biết mình gặp kiếp nạn rồi sao?”
Lưu Ngoạt đáp: “Nhị tiểu thư không cần giễu cợt Lưu mỗ.”
Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy sao ngươi không tới chỗ vệ tướng quân đi, ở đây làm gì? Ngươi đừng nói là chúng ta chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.”
Lưu Ngoạt giật giật khóe miệng cười cười: “Lưu mỗ biết nếu Lưu mỗ chủ động tới sẽ không tránh khỏi bị nhị tiểu thư nói móc.
Nhị tiểu thư nghĩ tại sao Lưu mỗ lại tới đây.”
Khóe miệng Diệp Tống hơi nhếch lên, nhướng mày nói: “Để ta đoán xem, do ngươi nghe nói Lý tướng hao hết tâm tư muốn dồn ngươi vào chỗ chết, nên ngươi tự mình tới đây, muốn hy sinh bản thân để bảo toàn cho vệ tướng quân?”
Lời này vừa nói ra, Lưu Ngoạt liền lộ ra nụ cười văn nhã, nhưng thoạt nhìn lại có chút giảo hoạt, hắn nói: “Nhị tiểu thư cảm thấy Lưu mỗ là ngươi như thế sao? Thiết nghĩ lời nhị tiểu thư nói ra có lẽ đến cả nhị tiểu thư cũng không tin.
Giá mà vì thân bất do kỷ mà chết thì cũng coi như chết không hối tiếc, ví như lúc bị bắt làm tù binh ở đại doanh quân địch, nhưng giờ ta lại đang ở Bắc Hạ, Lưu mỗ không được chết trên sa trường mà lại vì tranh đấu trong nội bộ mà chết, thực không đáng giá.
Lưu mỗ vốn là người tham sống sợ chết, giờ vẫn có tay có chân, sao không chạy trốn để tự cứu mình.”
Diệp Tống không tỏ ý kiến, Lưu Ngoạt lại làm như không có việc gì cười cười: “Lưu mỗ nghe nói hai ngày trước nhị tiểu thư say rượu, trên đường gặp được Trần Minh Quang đại nhân, hắn đã đưa ngài về nhà?”
Diệp Tống nheo mắt nhìn Lưu Ngoạt: “Ngươi nghe ngóng được ở đâu?”
Lưu Ngoạt nói: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ hắn là Trần Minh Quang.” Hắn hơi sát người vào nàng, “Nếu muốn chứng minh Lưu mỗ trong sạch, chỉ có thể là Nhung Địch trưởng công chúa, nếu có thể khiến nàng ta đứng ra nói đỡ một hai câu, vấn đề liền có thể được giải quyết dễ dàng.”
Diệp Tống nói: “Ngươi tự tin là Bách Lý Minh Xu sẽ nguyện ý đứng ra làm chứng cho ngươi sao?”
Lưu Ngoạt tươi cười, bên trong toát ra vẻ tự tin nói: “Nhị tiểu thư không thử sao biết là không được? Nếu có thể mời trưởng công chúa đến làm khách…”
Diệp Tống không nặng không nhẹ đấm lên vai Lưu Ngoạt, tỏ vẻ vui mừng nói: “Nhất tiễn song điêu? Nhưng cuyện này liên quan gì tới Trần Minh Quang?”
Lưu Ngoạt ghé đầu vào bên tai Diệp Tống nói nhỏ: “Nghe nói Trần đại nhân được phái tới hành cung làm tổng chỉ huy.
Nhưng nghe nói hắn vốn là người rất dễ thẹn thùng, nhị tiểu thư chỉ cần một chút…”
Mới chỉ nói được một nửa, Diệp Tống liền muốn rút roi sắt ra.
Lưu Ngoạt sao có thể không hiểu tính của Diệp Tống, hắn sớm đã nhảy tránh ra một bước, che lại khuôn mặt mình, vẫn giữ vẻ nịnh nọt.
Diệp Tống ném roi cong cong khóe miệng: “Chẳng lẽ ngươi muốn lão tử đi câu dẫn hắn?”
Lưu Ngoạt ủy khuất nói: “Nhị tiểu thư không nên nói vậy, chỉ gọi là dùng chút mị lực mà thôi.”
“Ngươi còn nói!”
“Hành cung canh giữ nghiêm ngặt, trưởng công chúa mới đến Bắc Hạ, Hoàng Thượng chưa hạ lệnh cho phép nàng ta được ra vào tự do, chỉ có cách này…A!” Lưu Ngoạt một bên chạy một bên trốn, “Nhị tiểu thư hạ thủ lưu tình! Coi như Lưu mỗ cái gì cũng chưa nói…Á!”
Lưu Ngoạt bị Diệp Tống đánh chạy, Diệp Tống thong thả thu roi, cười sảng khoái, quay đầu đi nơi khác.
Mặt trời đã ngả dần về phía tây, ánh sáng vàng nhạt làm lộ ra bóng dáng tiêu sái của nàng.
Lúc nàng vừa đi qua một con phố liền thấy Tô Tĩnh đang đi về hướng này.
Hình như hắn vừa đi làm về, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, áo khoác ướt sũng mồ hôi.
Hắn dừng bước, yên lặng nhìn Diệp Tống.
Sóng mắt đào hoa như nước ngầm cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó mà hắn không dám thừa nhận muốn thoát ra ngoài.
Diệp Tống giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, vẻ tươi cười mang theo chua xót mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Nàng không nói gì, quay đầu rời đi.
Tô Tĩnh thấy nàng sắp đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn nổi lên tiếng: “Nhị tiểu thư nếu muốn đi theo hướng này mà không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ tránh ra, cần gì phải chuyển sang đường khác.”
Diệp Tống đưa lưng về phía hắn, bước chân chậm dần rồi dừng lại, nàng xoay người nhìn hắn, nụ cười tươi rói: “Đâu có.”
Tô Tĩnh cũng cười, biểu tình có chút cô đơn: “Nhị tiểu thư đang muốn đi đâu?”
“Tùy ý đi dạo mà thôi, Vương gia, xin cáo từ.”
Diệp Tống khó khăn lắm mới đi qua người Tô Tĩnh, Tô Tĩnh hạ mi mắt, đột nhiên hắn kéo lấy cánh tay Diệp Tống, Diệp Tống sửng sốt.
Dưới lớp quần áo mỏng, độ ấm của lòng bàn tay hắn thấm vào da khiến nàng giật mình.
“Ngươi thật sự không cần phải tránh mặt ta, nếu ngươi cảm thấy ta khiến ngươi khó chịu, ta có thể thử…”
Diệp Tống chậm rãi gỡ tay hắn ra, bàn tay hắn dần dần trượt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay nàng.
Diệp Tống không nhìn hắn, trả lời: “Không phải do ngươi, nguyên nhân ở ta.
Ta cũng không cố trốn tránh Vương gia, chỉ là Vương gia có chuyện của Vương gia, ta cũng có chuyện của ta, không liên quan gì tới nhau cả.”
“Vậy sao”, Tô Tĩnh cười, “Trễ thế này rồi nhị tiểu thư còn muốn đi đâu? Nếu ta không nhầm, nhị tiểu thư hẳn là đang đi đến chỗ của Nhung Địch trưởng công chúa.”
Diệp Tống ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh lại nói: “Nhị tiểu thư muốn giải oan cho Lưu quân sư, cách tốt nhất là xuống tay từ chỗ trưởng công chúa.
Nhưng hành cung canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có lệnh bài thông hành thì không được vào.” Hắn gỡ xuống một chiếc lệnh bài từ trên hông mình đưa cho Diệp Tống, “Cầm đi đi.”
Diệp Tống nhìn hắn, không nói gì cũng không nhận lấy.
Đuôi lông mày Tô Tĩnh nhẹ giương, thanh âm nhẹ nhàng, từ tốn: “Không dám cầm sao? Không cần người, chỉ cần có lệnh bài là được.”
Diệp Tống lấy lại tinh thần, do dự một chút vẫn quyết định nhận lấy, sau đó nàng nhanh chóng đi tiếp, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Tô Tĩnh nghiêng người, bóng hắn kéo dài trên mặt đất có chút cô liêu.
Hắn nhìn Diệp Tống biến mất ở ngã rẽ rồi mới quay đầu đi tiếp con đường của mình.
Lúc Diệp Tống tới ngoài hành cung, nơi đó đúng thực là có cấm vệ quân thay phiên nhau canh gác, nhưng không thấy bóng dáng Trần Minh Quang đâu cả.
Diệp Tống cúi đầu nhìn lệnh bài trên tay, nhẹ thở ra một hơi rồi đi tiếp.
Nhìn thấy lệnh bài, cấm về quân liền lui sang hai bên để Diệp Tống đi vào.
Bước chân Diệp Tống chợt dừng lại, quay đầu hỏi: “Trần Minh Quang đại nhân có ở đây không?”
Một cấm vệ quân đáp: “Trần đại nhân đang trấn thủ ở Doanh Hoa cung.”
“Kia chính là chỗ ở của trưởng công chúa Nhung Địch sao?”
“Đúng vậy.”