Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 248
Diệp Tống không có ý định sẽ đỡ nàng, còn Diệp Thanh dù có lòng cũng không có sức, mắt thấy Bách Lý Minh Xu sắp ngã vào đống mảnh sứ bên dưới, cuối cùng Diệp Tu cũng không nhịn được đành phải phi qua, chớp mắt đã tiến đến phía sau Bách Lý Minh Xu, hắn duỗi tay ôm lấy eo nàng, để nàng tựa vào lồng ngực mình.
Diệp Tống cười tủm tìm lắc lắc tay nhìn Diệp Tu nói: “Đại ca, Bách Lý Minh Xu công chúa đành giao cho huynh, huynh đưa nàng ta về đi.” Quay đầu nàng túm lấy Diệp Thanh, “A Thanh, đừng nhìn nữa, về phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Tu đen mặt nhìn hai chị em đi xa rồi mới cúi đầu nhìn Bách Lý Minh Xu đang ngủ trong lòng mình, hai má ửng hồng như đóa anh đào nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Tu không có cách nào, đành phải hạ người xuống, chuyển Bách Lý Minh Xu ra sau lưng, cõng nàng đi ra ngoài.
Thời tiết khá nóng, trong gió đêm hè còn mang theo chút nhiệt, thi thoảng lại có ánh chớp ở phía đông kèm theo vài tiếng sấm nho nhỏ.
Khả năng sau nửa đêm sẽ có mưa to.
Không đi được bao xa, trên chóp mũi Diệp Tu bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Bách Lý Minh Xu uống say, người mềm nhũn, cằm chống lên đầu vai hắn, hơi nghiêng đầu, hô hấp phả vào cổ Diệp Tu.
Diệp Tu luôn giữ mình trong sạch, nghiêm cẩn tự kiềm chế, ngoại trừ người nhà của hắn, chưa từng có nữ tử nào tiếp xúc gần gũi với hắn cả.
Hai người đã từng chém gϊếŧ nhau trên chiến trường, lập trường cũng đối lập, nhưng đối với loại cảm giác này, trong lòng hắn…dường như cũng không chán ghét.
Nếu là một nữ tử khác, liệu có giống như thế này không?
Trong đầu hắn, hình ảnh để lại sâu đậm nhất chính là đôi con ngươi màu lam độc nhất kia, vừa quật cường, vừa quyết đoán.
Diệp Tu nện từng bước chân lên mặt đất, Bách Lý Minh Xu duỗi dài cánh tay, ống tay áo bị kéo lên lúc nào không biết để lộ ra hai cẳng tay trắng nõn không muốn rời xa mà vòng quanh cổ Diệp Tu, nàng vô thức cọ cọ vào cổ hắn, ngón tay mơn trớn vạt áo hắn, vẫn là cảm giác mềm mại mà nàng đã quen thuộc.
Bách Lý Minh Xu vừa buồn vừa rối rắm, như tỉnh như mơ nói: “Còn nhớ rõ lần đầu ta gặp ngươi…”
Diệp Tu đợi một lúc lâu cũng không thấy phía sau nói thêm gì, không nhịn được hỏi: “Như thế nào?”
Bách Lý Minh Xu giật giật mày, hai mắt chậm rãi mở ra đón nhận làn gió đang thổi tới, nàng hạ mắt xuống nhìn chằm chằm sườn mặt Diệp Tu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có tin ta đối với ngươi nhất kiến chung tình không?”
Diệp Tu mặt không đổi sắc đáp: “Không tin.”
Nói xong hắn liền nhanh bước chân, thời gian trôi chậm quá, hắn cần phải đẩy nhanh lên, tránh đi cái đề tài hắn không muốn nghĩ tới.
Ai ngờ Bách Lý Minh Xu đột nhiên nâng tay lên, ngón tay mơn trớn trán và mũi hắn.
Động tác của nàng mang theo nhu tình cùng ái mộ khiến Diệp Tu như bị sét đánh, hắn giống như chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, cõng Bách Lý Minh Xu vượt nóc băng tường.
Bằng tốc độ nhanh nhất, hắn đưa Bách Lý Minh Xu về hành cung, thần không biết quỷ không hay đặt nàng vào tẩm điện, không nghỉ ngơi chút nào liền xoay người rời đi.
Bách Lý Minh Xu đỡ tường, cố gắng đứng vững, mê màn nhìn bóng dáng Diệp Tu qua màn cửa mỏng, thấp giọng hỏi: “Ngươi có chán ghét ta không?”
Diệp Tu bình tĩnh đáp: “Công chúa là người thông minh, người nên biết rằng ở đây không nên đặt tâm tư của mình vào Diệp Tu, vì như vậy đối với công chúa mà nói chỉ có hại, không có lợi.
Công chúa chịu ra mặt giúp Lưu Ngoạt, chính là giúp Diệp Tu, đại ân đại đức này Diệp Tu vô cùng cảm kích, khi có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.
Canh giờ không còn sớm nữa, Diệp Tu xin cáo từ.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tu nói nhiều như vậy với Bách Lý Minh Xu, nói xong hắn cũng không có nàng cơ hội đáp lại, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Mình Quang đứng trong góc tối nhìn thân ảnh Diệp Tu rời đi, rồi lại nhìn về hướng tẩm điện, âm thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trưởng công chúa trở lại thì tốt rồi, nếu không thấy người, dù hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ.
Ngày hôm sau, Bách Lý Minh Xu đệ trình một tấu thư lên Hoàng Đế Bắc Hạ, trong đó ghi cụ thể quá trình bắt giữ Lưu Ngoạt, đây cũng coi như là chứng minh sự trong sạch cho hắn.
Lúc lâm triều, Lưu Ngoạt bị trói vào đại điện, sinh tử của hắn sẽ được quyết định ở đây.
Công công bên người Tô Nhược Thanh tuyên đọc tấu thư, Lý tướng nghe xong là người đầu tiên đứng ra nói không phục, nếu Lưu Ngoạt thật sự cấu kết với Nhung Địch, trưởng công chúa nói giúp hắn là điều đương nhiên, tấu thư này không đủ để làm chứng.
Lúc đó Tô Nhược Thanh chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền nói: “Điều ái khanh nói trẫm hiểu, trẫm cũng có băn khoăn này nên cho gọi trưởng công chúa lên triều đối chất.”
Nói xong liền ra hiệu cho công công bên cạnh, hắn giơ cây phất trần lên, phụ xướng: “Truyền – trưởng công chúa Nhung Địch.”
Lý tướng thân thể cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.
Bách Lý Minh Xu một thân váy dài, tóc kết thành hai bím vấn ra sau đầu, dáng người nổi bật, đặc biệt là cặp mắt kia, khiến văn võ bá quan nhìn không rời mắt.
Nàng chỉ khom người hành lễ với Tô Nhược Thanh, coi như tỏ thái độ tôn trọng với hoàng thất Bắc Hạ..
Tô Nhược Thanh nói: “Trưởng công chúa, ngươi có thể thuật lại cho văn võ bá quan một lần nữa về những gì ngươi viết trong tấu thư được không?”
Bách Lý Minh Xu nghiêng người nhìn Lý tướng, biểu cảm của hắn liền biến đổi.
Nàng nhàn nhạt cười, nói: “Lúc ở ngoài điện ta đã nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ thần tử trong điện lại không nghe rõ sao? Do không muốn tin vào chân tướng sự thật hay do không tin vào lỗ tai mình? Ta bắt quân sư vệ tướng quân của các ngươi mà không gϊếŧ, xem như kế hoạch tác chiến của ta bị bại lộ nên để cho hắn trốn khỏi đại bản doanh, đây không phải là ý muốn của ta, nếu không, Nhung Địch bọn ta đã không thua Bắc Hạ các ngươi.
Các ngươi còn có nghi hoặc gì nữa?” Nàng hỏi Lý tướng, “Hình như ngươi không phục?”
Lý tướng nói: “Nếu trưởng công chúa nói chiến sự bị bại lộ nên mới dẫn tới thất bại.
Lưu Ngoạt rõ ràng là lý do lớn nhất, đáng lẽ phải căm hận hắn mới đúng, sao giờ trưởng công chúa còn nguyện ý đứng ra chứng minh sự trong sạch cho Lưu Ngoạt? Chỉ sợ hai người là đồng lõa nên mới làm thế.”
Bách Lý Minh Xu chẹp miệng nói: “Quan hệ giữa hai nước không có cái gọi là vĩnh viễn là bạn bè hay vĩnh viễn là kẻ địch, vị đại nhân này nói vậy là có ý gì, cảm thấy ta phải căm hận các ngươi mới đúng, cố tình châm ngòi quan hệ giữa Bắc Hạ và Nhung Địch sao?” Lý tướng nghẹn lời, Bách Lý Minh Xu lại cười nói, “Huống chi dù là đồng lõa cũng chưa chắc sẽ giúp nhau, đại nhân đây thấy thế có đúng không?”
Lý tướng hừ lạnh một tiếng: “Nhung Địch thất bại còn muốn giúp kẻ địch của mình, đúng là vừa ngu xuẩn vừa buồn cười! Lúc ấy trưởng công chúa chưa gϊếŧ hắn, giờ lại giúp hắn, không phải thông đồng với nhau thì là gì?”
“Lúc ấy?” Bách Lý Minh Xu liếc Lý tướng, “Lúc ấy ta là Đại tướng quân của Nhung Địch, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, không muốn gϊếŧ thì không gϊếŧ, liên quan quái gì đến ngươi? Cái loại ngươi cũng biết ra trận đánh nhau à?”
“Ngươi!”
“Tóm lại, Bắc Hạ đã đánh thắng Nhung Địch bọn ta, đây là lần đầu tiên ta nghe nói thần tử không quan tâm đến việc thưởng cho tam quân, ngược lại còn muốn gϊếŧ công thần.
Ở Nhung Địch bọn ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện của Bắc Hạ, xử lý thế nào không liên quan đến ta, ta nói xong rồi.”
Tô Nhược Thanh chưa có kết luận, Lý tướng không bỏ qua lại nói: “Dù nói thế nào đi nữa, đây chỉ là lời nói của một mình trưởng công chúa, trưởng công chúa nói Lưu Ngoạt trong sạch là hắn trong sạch, nói hắn không trong sạch là hắn không trong sạch.
Nhưng có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Cần chứng cứ”, Bách Lý Minh Xu xoa cằm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Lý tướng, cất cao giọng cười, “Đúng là ta còn giữ lại một phần thư từ, có muốn ta trình lên vương thượng không?”
Lý tướng vừa nghe, miệng lập tức ngậm chặt lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn không hề nghĩ tới, Bách Lý Minh Xu sẽ tự mình tới đây làm chứng cho Lưu Ngoạt.
“Đại nhân không cần khẩn trương như vậy”, Bách Lý Minh Xu xem biểu cảm của hắn vô cùng thích thú, không chỉ nàng, Diệp Tống cũng vô cùng sảng khoái.
Bách Lý Minh Xu nói, “Thư từ gì đó mới là giả dối, trước giờ ta làm việc chưa bao giờ yêu cầu người ta lưu giữ lại, tin hay không thì tùy.
Chuyện này các ngươi cứ tự phán đoán đi.”