Phượng Hoàng Nam Cút Đi - Chương 1
01.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, cười nói: “Cả mẹ lẫn con đều bình an.”
Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi.
Anh ta nghiêm giọng nói: “Tiểu Vân, anh muốn bàn với em một chuyện. Con là do em muốn sinh, sau này em tự đi mà chăm. Đừng cứ nghĩ đến chuyện nhờ vả người khác, mẹ anh không nợ nần gì em.”
Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi bất ngờ.
Anh ta tiếp tục: “Với cả, cái tính của em cũng nên sửa đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa. Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu hoang, sống là phải biết tiết kiệm.”
02
Anh ta có thể nói ra những lời đó, tôi chẳng lấy làm lạ chút nào.
Bởi vì từ rất lâu trước đây, tôi đã biết nhà bọn họ là hạng người gì.
Lúc đi khám thai, mẹ chồng cầm phim siêu âm chạy khắp nơi hỏi thăm, biết là con gái liền xụ mặt ngay.
“Con gái chỉ tổ tốn tiền, đứa đầu tiên nhất định phải là con trai!”
Bà ta yêu cầu tôi phá thai, bị tôi từ chối, liền lén tìm bác sĩ.
Bà nhét phong bì cho bác sĩ, bảo ông ấy lén làm phẫu thuật p/há th/ai cho tôi.
Nhưng bác sĩ bị sốc rồi mắng bà một trận: “Thời đại nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ đến thế? Đây là vi phạm pháp luật đấy! Chúng tôi phải có trách nhiệm với cả sản phụ và thai nhi!”
03
Sau khi Triệu Hằng nói xong, nụ cười trên mặt y tá cũng gần như không giữ nổi nữa.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh như không, gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Thấy tôi biết điều như vậy, sắc mặt Triệu Hằng cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.
“Anh chỉ xin nghỉ nửa ngày, chiều còn phải đi làm. Em nghỉ ngơi cho tốt, mai anh lại vào thăm em.”
Cô y tá không nhịn được, lên tiếng: “Vợ anh vừa mới phẫu thuật xong, tốt nhất là người nhà nên ở lại chăm sóc…”
Tôi ngắt lời cô ấy, dịu dàng hiểu chuyện nói: “Không sao đâu, công việc quan trọng hơn, anh cứ đi làm đi. Cô y tá, phiền cô đưa tôi về phòng.”
04
Tầng trên bệnh viện tư là trung tâm chăm sóc sau sinh.
Tôi đã đặt gói cao cấp nhất từ lâu, sáu bảo mẫu và hộ lý đều đã sẵn sàng.
Tôi gọi họ lại, dặn dò công việc.
“Chức trách của các cô rất đơn giản.
Thứ nhất, chăm sóc tốt cho tôi và con tôi.
Thứ hai, ngoài tôi ra, không cho phép bất kỳ ai khác tiếp cận đứa bé.
Đặc biệt là hai người tự xưng là chồng tôi và mẹ chồng tôi, càng không được cho họ lại gần dù chỉ một bước.”
Sở dĩ tôi có thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy là bởi tôi đã đưa ra quyết định từ rất lâu rồi.
Khoảnh khắc sinh ra đứa trẻ, cũng chính là lúc tôi cắt đứt hoàn toàn với gia đình đó.
05
Tôi nghỉ ngơi một đêm yên ổn và thoải mái ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Sáng hôm sau, điện thoại của Triệu Hằng gọi tới.
Giọng điệu anh ta vẫn đầy khó chịu.
“Bệnh viện tư đắt đỏ thế, không có việc gì thì mau chóng xuất viện đi.
Sắp cuối năm rồi, công ty bận nhiều việc, tôi không có thời gian đón em, tự bắt xe buýt mà về.”
Lúc đó tôi đang tựa lên gối mềm, uống bát canh do chuyên gia dinh dưỡng nấu, nghe hộ lý giới thiệu kỹ lưỡng về các gói phục hồi sau sinh.
Tôi chậm rãi lên tiếng: “Không vội, đợi hết tháng ở cữ rồi ra.”
Triệu Hằng nghiến răng: “Em còn định ở bệnh viện tư hết tháng ở cữ?! Em có biết tốn bao nhiêu tiền không?!”
Tôi mỉm cười đáp: “Hai trăm nghìn, vừa quẹt thẻ xong, còn nóng hổi đấy, anh có muốn xem hóa đơn không?”
Vừa dứt lời, Triệu Hằng liền bùng nổ.
“Tôi muốn đổi xe thì em bảo không có tiền! Bây giờ lại tiêu hai trăm nghìn để ở trung tâm chăm sóc sau sinh?!
Em điên rồi hả?! Lập tức hoàn tiền lại cho tôi! Về nhà ngay!”
06
Không thèm để ý đến tiếng gào thét điên cuồng của anh ta ở đầu dây bên kia, tôi dứt khoát tắt máy rồi ném điện thoại sang một bên.
Khi chọn bệnh viện để sinh con, tôi đã từng xảy ra tranh cãi với Triệu Hằng.
Anh ta cho rằng bệnh viện tư thu phí quá đắt, hoàn toàn không cần thiết.
“Mẹ tôi lúc sinh tôi còn chẳng cần vào viện, không tốn một xu.
Bao nhiêu phụ nữ đều sinh con, sao chỉ có em là yếu đuối?”
Tôi nói: “Tôi có thể tự trả tiền.”
Sắc mặt Triệu Hằng lập tức thay đổi.
“Em cái tật tiêu xài hoang phí này bao giờ mới sửa được hả?
Mau đưa thẻ ngân hàng cho tôi giữ! Không thì cái nhà này sớm muộn gì cũng bị em làm cho tán gia bại sản!”
07
Tất cả tiền tiết kiệm của tôi đều nằm trong một chiếc thẻ ngân hàng.
Triệu Hằng không biết chính xác số tiền trong thẻ, nhưng đã nhắm tới nó không ít lần.
Nào là đổi xe, nào là đầu tư, hoặc là cho anh em chí cốt mượn.
Nhưng lần nào tôi cũng từ chối bằng đủ mọi lý do.
Anh ta tức giận đến xấu hổ, tuyên bố sau này sẽ không đưa tôi một đồng nào, bắt tôi tự nuôi con.
Anh ta nghĩ có thể dùng tiền để uy hiếp tôi, nhưng không biết rằng, điều tôi không thiếu nhất chính là tiền.
08
Tôi là con một ở thành phố A, gia đình làm kinh doanh ngọc thạch.
Tuy không thể gọi là giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng tích góp được một cơ ngơi kha khá.
Ba mẹ đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi, nâng niu hết mực.
Tôi cũng không khiến họ thất vọng, năng lực kinh doanh xuất sắc, quán xuyến công việc gia đình đâu vào đấy.
Chỉ là đến tuổi ba mươi vẫn chưa có bạn trai, ba mẹ bắt đầu lo lắng.
Họ đăng ký gói hội viên cao cấp nhất trên một trang web mai mối, Triệu Hằng là người được hệ thống đề cử – một nam thanh có tiềm năng.
Anh ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, cao một mét tám lăm, học vấn tốt, công việc ổn định.
Ba mẹ tôi rất hài lòng về anh ta.
“Tuy là con nhà đơn thân, nhưng nhìn là biết đứa trẻ có chí tiến thủ.
Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc, thì còn gì quan trọng hơn nữa.”
09
Tôi và Triệu Hằng quả thật từng có một khoảng thời gian ngọt ngào.
Khi mới yêu, anh ta rất chu đáo, quan tâm chăm sóc, dịu dàng hết mực.
Tôi cũng từng lầm tưởng rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực.
Cho đến tháng thứ năm của thai kỳ, Triệu Hằng cuối cùng cũng lộ rõ bản chất.
Có lẽ vì cho rằng đã hoàn toàn trói buộc được tôi, anh ta không cần che giấu nữa.
Anh ta nói phải sinh con trai mới được đăng ký kết hôn, dòng dõi nhà họ Triệu không thể đứt đoạn.
Anh ta nói phụ nữ biết chịu khổ là một đức tính, ngày xưa mẹ anh ta mang bầu bảy tám tháng vẫn còn làm việc ngoài đồng.
Anh ta nói đã lấy chồng thì phải theo chồng, lấy chó thì theo chó, tôi nhất định phải sửa cái thói yếu đuối hư hỏng này thì mới xứng bước chân vào cửa nhà anh ta.
10
Sự thay đổi đó khiến tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Tôi từng cãi nhau với anh ta, từng nổi đóa lên, nhưng Triệu Hằng như biến thành một người khác.
Anh ta hung hăng, dữ tợn, dễ nổi nóng, cứ như thể giây tiếp theo sẽ ra tay đánh người.
Tôi từng nghĩ đến việc dừng lại đúng lúc, phá bỏ cái thai rồi làm lại từ đầu.
Nhưng bác sĩ nói, do thể trạng đặc biệt, đây có thể là đứa con duy nhất tôi có được trong đời.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ cẩn trọng, tôi quyết định giữ lại đứa bé này.
Trong cơ thể con bé mang dòng máu của tôi, tại sao không thể là con gái riêng của tôi?
Triệu Hằng ngỡ rằng có thể dùng đứa trẻ để trói buộc tôi, nhưng không biết rằng, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý làm mẹ đơn thân.
11
Nửa tiếng sau, nhân viên trung tâm chăm sóc sau sinh gõ cửa, nói bên ngoài có người tự xưng là chồng tôi đòi gặp.
Tôi lắc đầu.
“Tôi chưa kết hôn, làm gì có chồng?
Chắc chắn là lừa đảo, đừng cho hắn vào.”
Tôi biết Triệu Hằng sẽ tìm đến, nhưng không hề lo lắng.
Lúc đầu chọn trung tâm chăm sóc này, chính là vì nơi đây có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, tôn trọng sự riêng tư của khách hàng.
Chỉ cần tôi không đồng ý, Triệu Hằng tuyệt đối không thể gặp được tôi.
Trước đây tôi chọn cách nhẫn nhịn, chỉ vì cuối thai kỳ sức khỏe không cho phép, không muốn xung đột với họ.
Giờ đứa bé đã ra đời, cũng là lúc phải dứt khoát với gia đình đó rồi.
12
Tôi gọi điện cho ba mẹ, báo rằng tôi đã chuyển dạ sớm hơn dự kiến, vừa sinh một bé gái.
Ba mẹ vô cùng bất ngờ, lập tức nói sẽ bay từ thành phố A đến gặp tôi.
Tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ba mẹ, con đã chia tay với Triệu Hằng rồi.
Con dự định sẽ tự mình nuôi con.
Không hỏi ý hai người mà tự quyết như vậy, con xin lỗi.”
Thật ra tôi đã đưa ra quyết định này từ rất lâu, chỉ là vì không muốn khiến ba mẹ lo lắng nên mới chọn cách giấu kín.
Mẹ tôi lo lắng hỏi dồn: “Con gái, con có bị ấm ức gì không?”
Còn ba tôi thì dứt khoát nói ngay:
“Chia tay thì chia tay, có gì to tát đâu.
Sau này để cháu mang họ nhà mình, nhập hộ khẩu nhà mình!”
13
Dưới sự kiên quyết của ba mẹ, mấy ngày sau, tôi đưa bảo mẫu và hộ lý về nhà.
Tôi kể sơ qua cho ba mẹ nghe những việc Triệu Hằng đã làm.
Mẹ nắm lấy tay tôi, nước mắt lã chã rơi vì xót xa:
“Thảo nào con gầy đi nhiều như vậy, thì ra đã phải chịu đựng uất ức lớn đến thế!”
Tôi bất đắc dĩ nói:
“Mẹ nhìn ra con gầy ở chỗ nào ạ?”
Ngay cả khi mang thai, tôi cũng chưa bao giờ bạc đãi bản thân.
Huống chi khoảng thời gian này còn có chuyên gia dinh dưỡng và người phục hồi sau sinh chăm sóc tận tình, sắc mặt của tôi bây giờ thậm chí còn tốt hơn cả trước khi sinh.
Ba tôi áy náy nói:
“Do ba không biết nhìn người, mới để con gặp phải cái loại súc sinh như Triệu Hằng.”
Tôi lắc đầu:
“Không trách ba đâu, là anh ta đóng kịch quá giỏi.”
14
Là một trong những nam thanh tiềm năng do trang web mai mối đề cử, điều kiện của Triệu Hằng thực ra cũng không tệ.
Học vấn thạc sĩ, có nhà có xe, lương tháng hơn mười nghìn, ngoại hình cao ráo, đứng đắn.
Nhưng sau khi ở bên anh ta, tôi mới phát hiện — anh ta hoàn toàn không hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Triệu Hằng sinh ra trong gia đình đơn thân, ba anh ta bỏ đi theo người phụ nữ khác từ khi anh ta còn nhỏ.
Chị gái anh ta bỏ học sớm để kết hôn, giờ vừa sinh đứa con thứ ba, cuộc sống gia đình rối như tơ vò.
Mẹ anh ta mắc nhiều bệnh mãn tính, mỗi tháng đều phải uống thuốc điều trị.
Lương của Triệu Hằng phải mua thuốc cho mẹ, phải trợ cấp cho chị gái và anh rể, còn phải trả tiền nhà và tiền xe, gần như tháng nào cũng tiêu âm.
Nhưng dù biết những điều đó, tôi cũng không để tâm.
Người một nhà, cần gì phải tính toán thiệt hơn?
Chỉ cần tôi và Triệu Hằng thật lòng yêu nhau, tôi không ngại giúp đỡ họ về mặt kinh tế.
Dù sao thì, tôi thiếu gì chứ không thiếu tiền.
Nhưng tôi không ngờ, kỹ năng ngụy trang của Triệu Hằng lại cao siêu đến vậy.
Anh ta nhắm đến thân phận con một của tôi ở thành phố A, cố tình giả vờ dịu dàng chu đáo, khiến tôi đắm chìm trong lưới tình.