Phượng Hoàng Nam Cút Đi - Chương 2
Anh ta nghĩ chỉ cần sinh ra đứa trẻ là có thể trói chặt tôi cả đời, nhưng lại đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình.
Tôi có năng lực để lo liệu cho chính mình.
Tôi không phải người không có anh ta thì không sống nổi.
15
Tôi đưa cả hộ lý và bảo mẫu đáng tin cậy về nhà.
Có họ chăm sóc, ba mẹ cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
Đứa bé nằm trong tã lót, khuôn mặt khúc khích cười, tay chân vung vẩy líu lo.
Mẹ tôi bật cười thích thú:
“Ôi trời, cái mặt nhỏ này, đúng là giống hệt Vân Vân hồi bé!”
Ba tôi cũng ghé lại gần:
“Đúng thật! Nhất là đôi mắt, giống y như đúc!”
Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và tiếng cười.
Chúng tôi tận hưởng sự ấm áp của tình thân, trong khi bên phía Triệu Hằng lại bắt đầu mất kiên nhẫn.
16
Khoảng thời gian này, Triệu Hằng vẫn không liên lạc với tôi.
Tôi biết, anh ta đang đợi tôi chủ động xuống nước.
Tốt nhất là vừa khóc vừa xin lỗi, tự nguyện dâng hết tiền tiết kiệm, quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ.
Nhưng chờ mãi, anh ta chẳng nhận được động tĩnh gì từ tôi.
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh ta gọi điện tới:
“Tô Hiểu Vân, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả?”
Tôi bật cười:
“Anh là ai thế?”
Triệu Hằng nghẹn lời:
“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”
Tôi vừa nựng con gái, vừa thong thả đáp lời.
“Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy.
Tôi vẫn còn độc thân đấy, làm gì có chồng?”
17
Tôi và Triệu Hằng chưa từng đăng ký kết hôn.
Hồi biết mình có thai, tôi cũng từng nhắc đến chuyện kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng Triệu Hằng cứ viện đủ lý do để trì hoãn.
“Trời lạnh thế này, em đang mang thai thì nên hạn chế ra ngoài, phải chăm lo sức khỏe là quan trọng.
Chi bằng chờ sinh xong rồi đi đăng ký luôn, một công đôi việc.”
Cho đến khi biết tôi đang mang thai con gái, Triệu Hằng cuối cùng mới lộ nguyên hình, thay đổi thái độ hoàn toàn.
“Mẹ tôi nói rồi, sinh con trai mới được đăng ký kết hôn.
Còn nếu em không chịu bỏ đứa bé, thì cứ kéo dài thế này đi.”
Triệu Hằng tin chắc tôi sẽ nhượng bộ, dù sao theo quan điểm xã hội, phụ nữ mang thai trước hôn nhân vẫn là điều thiệt thòi hơn.
Nhưng anh ta tính sót một điều — đó là đã quá coi trọng vai trò của mình.
18
Triệu Hằng cứ ngỡ mình đã ném cho tôi một cái thang xuống nước, nào ngờ lại nhận về thái độ thế này.
Anh ta tức điên lên, nói năng không kiêng dè.
“Tô Hiểu Vân, giờ nhận sai còn kịp, nếu không thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà tôi thêm lần nào nữa!
Tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ, cô đã sinh con rồi, ngoài tôi ra, còn có gã đàn ông nào muốn một người như cô nữa không?”
Anh ta tưởng rằng đã nắm được tử huyệt của tôi, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười.
Tôi chưa bao giờ cho rằng đàn ông là điều không thể thiếu trong cuộc sống. Nếu không, tôi đã chẳng đợi đến gần ba mươi tuổi mới chịu đi xem mắt.
Chọn cách đi đến quyết định “giữ con, bỏ cha” không phải vì xúc động nhất thời, mà là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Ngay cả khi không có Triệu Hằng, tôi vẫn có thể nuôi dưỡng con gái thật tốt.
Dù là vật chất hay tinh thần, tôi đều sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất.
19
Tôi thuận theo lời Triệu Hằng, cố ý chọc tức anh ta.
“Sao lại không có ai muốn tôi?
Tôi có năm căn nhà, ba chiếc xe, trong tài khoản có hơn sáu triệu.
Với từng ấy tài sản làm của hồi môn, tôi còn sợ không có ai thèm lấy à?”
Triệu Hằng biết tôi có tiền, nhưng không biết tôi lại giàu đến mức đó.
Lúc đầu chúng tôi quen nhau qua mai mối, về sau trong quá trình tìm hiểu, tôi nhận ra Triệu Hằng là người có lòng tự tôn rất cao.
Vì muốn giữ thể diện cho anh ta, tôi đã chọn giấu nhẹm một phần tình hình tài chính của mình.
Không ngờ chính sự che giấu ấy lại giúp tôi nhìn rõ con người thật của anh ta.
Mấy lời đó như tát thẳng vào mặt khiến Triệu Hằng choáng váng.
Anh ta nghiến răng gần như gào lên:
“Tôi không tin! Cô đào đâu ra nhiều tiền như vậy?!”
Tôi thản nhiên đáp:
“Tùy anh tin hay không.
Anh chẳng từng đến nhà tôi rồi à?
Hay là, thử tra thử giá nhà khu này xem?”
20
Triệu Hằng luôn tự cho mình là người tài giỏi.
Từ nhỏ anh ta đã học hành giỏi giang, dựa vào thực lực thi đỗ đại học danh tiếng, tìm được công việc tốt, mua được nhà và xe, ổn định cuộc sống nơi thành thị.
So với nhiều người đồng trang lứa, có lẽ anh ta đúng là nổi bật.
Nhưng khoảng cách giữa tôi và anh ta, không phải chỉ cần nỗ lực là có thể bù đắp được.
Ví dụ như căn biệt thự nhà tôi ở thành phố A này — dù không nằm ở khu đắt đỏ nhất, nhưng giá mỗi mét vuông cũng đã vượt mốc sáu con số.
Với mức thu nhập của Triệu Hằng, cả đời anh ta cũng đừng mơ mua nổi.
Đòn chí mạng nhất không phải là hạ nhục anh ta, mà là khiến anh ta tự mình nhận ra khoảng cách giữa hai chúng tôi.
21
Tối hôm đó, Triệu Hằng lại gọi điện cho tôi.
Giọng điệu và thái độ của anh ta đã dịu đi rất nhiều.
Có lẽ là sau khi tra giá nhà, anh ta bắt đầu có cái nhìn khác về “giá trị” của tôi, cho nên mới chịu nói vài lời ngọt ngào để dỗ dành.
“Hiểu Vân, anh đã suy nghĩ rồi, chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi, đều quá nóng nảy.
Nhưng dù sao đi nữa, em cũng không nên bế con bỏ đi như vậy. Mẹ anh ở nhà nhớ cháu đến khóc mấy lần liền.
Hay là thế này đi, mình gặp nhau nói chuyện đàng hoàng một lần.”
Nghe thì có vẻ tử tế, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Ngay khi biết giới tính của đứa bé, mẹ con nhà họ đã lập tức thống nhất trận tuyến:
“Anh là con một, dòng dõi nhà họ Triệu không thể đoạn tuyệt từ đời anh. Nếu em không chịu phá thai, thì cứ để vậy đi.
Dù sao cũng không sinh được con trai, em đừng mơ bước vào cửa nhà anh.”
22
Nhưng giờ đây, Triệu Hằng dường như mắc chứng mất trí nhớ, hoàn toàn quên sạch những gì từng nói.
Anh ta hùng hồn lên tiếng:
“Em có bao nhiêu tiền thì có ích gì? Trong một gia đình, người quan trọng nhất là người cha, tình phụ tử không gì thay thế được!”
Tôi bật cười.
“Vậy à? Vậy tôi phải nhanh chóng tìm cho con một ông bố mới rồi.
Cảm ơn anh đã nhắc, tôi đăng ký tài khoản mai mối ngay bây giờ.”
Triệu Hằng cười nhạt:
“Phụ nữ có con rồi, em tưởng vẫn có đàn ông muốn sao?”
Tôi càng cười to hơn.
“Không muốn tôi thì chẳng lẽ không muốn tiền?
Ai cưới tôi, tôi tặng hai căn nhà, một chiếc xe, trên đời này có ai ghét tiền đâu?”
Nói xong, mặc kệ anh ta gào lên tức tối ở đầu dây bên kia, tôi thẳng tay tắt máy.
Tôi đoán, đêm nay chắc chắn Triệu Hằng sẽ mất ngủ.
23
Sáng sớm hôm sau, quản lý tòa nhà gọi điện cho tôi, nói có một người họ Triệu đến tìm.
Tôi đoán chắc là Triệu Hằng, nhưng không ngờ anh ta lại đến nhanh như vậy.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đi làm, xin nghỉ sẽ bị trừ lương, với anh ta mà nói còn khó chịu hơn cả mất mạng.
Tuy nhiên, tôi không hề có ý định gặp lại Triệu Hằng.
Sự tử tế lịch thiệp kia chỉ là vỏ bọc, con người thật của anh ta là thô lỗ và hung hăng.
Tôi không muốn tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.
“Tôi không quen ai họ Triệu cả.
Cuối năm rồi, kẻ lừa đảo nhiều lắm, mọi người nhớ cảnh giác, đừng để người khả nghi vào tòa nhà.”
Vài phút sau, điện thoại Triệu Hằng gọi đến.
Giọng anh ta đầy tức tối, nghiến răng nghiến lợi:
“Tô Hiểu Vân, cô đừng có mà được voi đòi tiên!
Cô có biết tôi tốn hơn một ngàn tiền vé máy bay chỉ để đến tìm cô không?!
Cô chẳng phải chỉ vì tôi không cưới cô đàng hoàng nên mới ghi hận trong lòng sao?!
Nếu cái bụng cô chịu khó tí, đẻ ra một đứa con trai, thì làm gì có chuyện lằng nhằng thế này?!”
24
Triệu Hằng tốt nghiệp thạc sĩ, cũng được coi là người có học, đương nhiên anh ta biết chuyện sinh con trai hay con gái chủ yếu phụ thuộc vào phía nam.
Chẳng qua anh ta chỉ đang kiếm cớ, muốn chà đạp tôi cho thỏa mãn cái tâm lý bề trên mà thôi.
Tôi chẳng buồn đôi co, trực tiếp tắt máy, tiện tay kéo luôn số của anh ta vào danh sách chặn.
Tôi cứ nghĩ mặc kệ như vậy thì anh ta sẽ mất hứng mà tự rút lui.
Nào ngờ, nửa tiếng sau, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Cảnh sát hỏi tôi có quen một người tên là Triệu Hằng không.
“Anh ta báo án nói cô đã bắt cóc con gái của anh ta, yêu cầu cô lập tức trả con về.”
25
Theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đến đồn công an để tham gia hòa giải trực tiếp.
Tính ra, chúng tôi đã hơn hai tháng không gặp.
Triệu Hằng béo lên một chút, nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như xưa.
Anh ta hếch mũi, nói giọng bề trên:
“Tô Hiểu Vân, anh không tới đây để cãi nhau với em.
Nếu em còn muốn tiếp tục ở bên anh, thì về nhà xin lỗi mẹ anh một tiếng.
Biết đâu bà mềm lòng, sẽ đồng ý cho hai ta đi đăng ký kết hôn.
Nhưng phải nhanh chóng sinh thêm đứa thứ hai, lần này bắt buộc phải là con trai.
Còn mấy căn nhà và cửa hàng của em, cũng phải sang tên cho anh mới được.”
Lời vừa thốt ra, ngay cả cảnh sát cũng thay đổi ánh mắt nhìn anh ta.
Nhưng Triệu Hằng chẳng hề nhận ra, ánh mắt anh ta bỗng hạ thấp rồi lập tức nổi đoá:
” Tô Hiểu Vân, em lại đổi điện thoại mới?!
Bao giờ em mới bỏ được cái tật tiêu xài hoang phí hả?!”
Anh ta mặt đỏ tía tai hét lên:
“Em có biết không, mẹ anh giờ vẫn còn dùng cái điện thoại cũ mà anh thay từ ba năm trước đấy?!”