Phượng Hoàng Nam Cút Đi - Chương 3
26
Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình gốc, Triệu Hằng đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc.
Trước kia tôi còn để ý đến lòng tự tôn yếu ớt của anh ta, nhưng giờ thì tôi chỉ mong có thể đạp anh ta xuống bùn cho hả giận.
Tôi cười khẩy đáp trả:
“Mẹ anh phải dùng điện thoại cũ là vì anh vô dụng, liên quan gì đến tôi?”
Triệu Hằng bị nghẹn lời, mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng vì tức.
Cảnh sát can ngăn, yêu cầu chúng tôi bình tĩnh lại, rồi hỏi về mối quan hệ giữa hai người.
Tôi trả lời thành thật:
“Chúng tôi từng hẹn hò một thời gian, sau này do mâu thuẫn nên chia tay.”
Triệu Hằng cười nhạt:
“Chia tay? Nghe hay quá nhỉ.
Giờ cô sinh cả con rồi, ngoài tôi ra còn ai thèm lấy cô nữa?
Tô Hiểu Vân, người ta cho cô bậc thang thì bước xuống đi, đừng làm ầm ĩ đến nỗi không dọn được hậu quả!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta:
“Ai nói với anh… rằng đứa bé là con anh?”
27
Tôi đã hỏi ý kiến luật sư.
Con sinh ra ngoài hôn nhân thì mặc định được nhập hộ khẩu theo mẹ.
Nếu Triệu Hằng muốn chứng minh đứa bé là con ruột, thì bắt buộc phải làm xét nghiệm ADN.
Nhưng chỉ cần tôi – người mẹ – không đồng ý, thì không thể tiến hành xét nghiệm huyết thống.
Đó là một thế cờ không lối thoát.
Vào thời điểm này, việc chưa đăng ký kết hôn lại trở thành sự bảo vệ đối với tôi.
Triệu Hằng cuối cùng cũng nhận ra dụng ý của tôi, nổi giận gào lên:
“Đừng tưởng mấy chiêu trò vặt đó có thể lừa được tôi!
Nếu cô không giao con ra, tôi sẽ cho cả thiên hạ biết cô là đồ đàn bà rách nát, không ai thèm!”
Tôi quay sang nhìn cảnh sát:
“Anh ta đang công kích danh dự và đe dọa tôi, như vậy là phạm pháp đúng không?”
28
Vì hai bên không thể đạt được thỏa thuận, buổi hòa giải cuối cùng cũng rơi vào ngõ cụt.
Cảnh sát cảnh cáo miệng với Triệu Hằng, yêu cầu anh ta không được tiếp tục quấy rối cuộc sống của tôi.
Tôi không hoàn toàn hài lòng với kết quả này, nhưng nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Ra khỏi đại sảnh đồn công an, thời tiết bất ngờ chuyển xấu, mưa tuyết rơi lẫn lộn.
Triệu Hằng đến A thành vội vàng, không mang theo hành lý, chỉ khoác mỗi chiếc áo lông mỏng, đang run rẩy vì rét.
Còn tôi thì ngồi vào ghế lái ấm áp, chuẩn bị rời đi.
Tôi hạ kính xe xuống một chút, nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường:
“Tôi với anh vốn dĩ không cùng một thế giới.
Ví dụ như chiếc xe này chẳng hạn, cũng không đắt, tầm năm trăm ngàn.
Nhưng nếu anh dựa vào sức mình, thì dù không ăn không uống, cũng phải mất mấy năm mới mua nổi, đúng không?”
Tôi hiểu quá rõ tính cách của Triệu Hằng — hễ đụng đến chuyện tiền bạc là y như rằng anh ta sẽ nổi đóa.
Và đúng như tôi dự đoán, nghe xong câu đó, sợi dây cuối cùng trong đầu Triệu Hằng cũng đứt phựt.
Anh ta chộp lấy một hòn đá, giận dữ ném thẳng về phía cửa kính xe.
29
Hậu quả của hành động đó là chúng tôi còn chưa bước ra khỏi cửa đồn công an, đã bị dẫn quay trở lại.
Triệu Hằng cố gắng biện hộ:
“Chuyện này là việc riêng trong nhà! Tôi đập xe nhà mình thì cũng phạm pháp à?”
Nhưng tôi lập tức tuyên bố mình không có bất kỳ quan hệ nào với anh ta, và chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.
Cuối cùng, Triệu Hằng bị xử phạt mười lăm ngày tạm giam vì hành vi cố ý gây thương tích và phá hoại tài sản người khác.
Chi phí sửa xe cụ thể phải chờ định giá mới biết được, nhưng ước tính sẽ không dưới mười vạn.
Nghe nói phải bồi thường, Triệu Hằng cuối cùng cũng hoảng hốt.
Trong mắt người ngoài, anh ta là một người có nhà, có xe, công việc tốt — một hình mẫu tinh anh.
Nhưng tôi thì biết rõ tình trạng tài chính thực sự của anh ta.
Không chỉ không có tiền tiết kiệm, mà thẻ tín dụng còn nợ nần chồng chất, mỗi tháng phải xoay vòng trả nợ, thu không đủ chi.
Đừng nói là mười vạn, ngay cả một vạn bây giờ anh ta cũng không rút ra nổi.
Triệu Hằng không thể cứng rắn thêm được nữa, bắt đầu giở trò đánh vào tình cảm, mong tôi bỏ qua.
“Vợ chồng một ngày, nghĩa nặng trăm ngày, Tô Hiểu Vân, em đừng hành động nông nổi nữa.
Nếu anh có tiền án tiền sự, sau này con gái chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng đó!”
Nhưng tôi chỉ khẽ cười:
“Những chuyện tiếp theo, công ty bảo hiểm sẽ liên hệ với anh.”
30
Khi về đến nhà, con gái vẫn còn đang ngủ say.
Nhìn khuôn mặt yên bình của con, lòng tôi mềm nhũn, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ lên má con.
Đây là cốt nhục của tôi, là bảo vật mà tôi muốn nâng niu che chở suốt đời.
Tôi sẽ không để con có bất kỳ dính líu nào đến kẻ cặn bã như Triệu Hằng, càng không cho anh ta bất cứ cơ hội nào đến gần con gái tôi.
Tôi vốn quen với việc giấu niềm đau, chỉ kể điều vui. Có những chuyện, thậm chí đến ba mẹ tôi cũng chưa từng biết.
Tôi từng nhìn thấy lịch sử tìm kiếm trên máy tính của Triệu Hằng — những thứ mà anh ta chưa kịp xóa:
“Vợ chết, chồng có thể thừa kế tài sản của vợ không?”
“Làm sao để hợp pháp chuyển tiền trong tài khoản của vợ?”
“Làm thế nào để gây ra tình trạng khó sinh?”
Nhìn thấy những dòng đó, tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi biết nhân phẩm của Triệu Hằng có vấn đề, nhưng không ngờ anh ta lại độc ác đến thế.
Anh ta không chỉ muốn chiếm đoạt tiền của tôi, mà còn muốn mạng của tôi.
Tôi không khỏi sợ hãi nghĩ đến:
Nếu như đứa bé trong bụng là con trai, có khi nào tôi sẽ không kịp nhận ra bộ mặt thật của anh ta, rồi chết trong mơ hồ không?
31
Trong thời gian Triệu Hằng bị tạm giam, mẹ anh ta liên tục gọi điện đến, mắng nhiếc tôi đủ kiểu, mỗi lần một chiêu khác nhau.
Tôi không giận, chỉ lặng lẽ ghi âm toàn bộ lại làm bằng chứng.
Tôi có linh cảm rằng mẹ con nhà này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, một tháng sau, dự cảm của tôi trở thành sự thật.
Không biết bằng cách nào, mẹ Triệu Hằng tìm được địa chỉ xưởng nhà tôi, dẫn theo một đám phóng viên tới tận nơi.
Trước ống kính máy quay, bà ta quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa gào:
“Tô Hiểu Vân là con đàn bà độc ác, đã cuỗm hết tiền con trai tôi vất vả kiếm được, còn mang cả đứa con đi mà không cho chúng tôi gặp!
Con trai tôi đến tìm cô ta nói lý lẽ, vậy mà cô ta lại cùng với gian phu đánh con trai tôi trọng thương, bây giờ còn nằm liệt giường không dậy nổi!
Tôi già rồi, nhưng hôm nay có chết cũng phải đòi lại công bằng!”
32
Mẹ của Triệu Hằng là người giỏi diễn nhất mà tôi từng gặp — khóc lóc, la lối, dọa tự vẫn là những chiêu bà ta dùng đến mức thành thạo.
Tôi từng sống chung với bà ta một thời gian nên đương nhiên hiểu rõ bản chất đó.
Nhưng với những người không biết chuyện, rất dễ bị bà ta qua mặt.
Vì sự việc gây náo loạn quá lớn, dù tôi đã kịp thời báo cảnh sát giải tán đám đông, vẫn không tránh khỏi bị bàn tán xung quanh.
Trên mạng còn lan truyền đủ kiểu tin đồn, ngay cả đối tác công ty cũng gọi đến hỏi han.
Ba mẹ tôi tức giận vô cùng.
“Đúng là bịa đặt trắng trợn! Nhà mình bao giờ thuê người đánh con trai bà ta chứ?!
Còn nói mình lấy tiền của nó? Nhà mình thiếu gì, chứ tiền thì không bao giờ thiếu!”
Tôi chỉ lắc đầu:
“Người ta vốn thích hóng chuyện, ai cũng chỉ tin điều mình muốn tin.”
Lúc này, mọi lời giải thích đều trở nên yếu ớt và vô nghĩa.
Chỉ có đòn phản công mạnh mẽ mới đủ sức xoay chuyển tình thế.
33
Ngay từ ngày Triệu Hằng lộ mặt thật, tôi đã âm thầm thu thập bằng chứng.
Tin nhắn, video, ghi âm… giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Lòng tôi không có gì khuất tất, nên chẳng ngại để sự việc ầm ĩ thêm.
Họ có thể tìm đến truyền thông, tôi cũng vậy.
Họ có thể kích động dư luận, tôi càng có thể — thậm chí mạnh hơn, bài bản hơn, và chuyên nghiệp hơn.
Tôi tìm đến phòng pháp chế của công ty, khởi kiện mẹ con nhà họ vì tội bôi nhọ và xâm phạm danh dự.
Sau đó liên hệ với các tài khoản có ảnh hưởng lớn và truyền thông độc lập, tung ra thư luật sư cùng video đính chính, tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Ngay lập tức, tình thế đảo chiều.
Bộ mặt thật của Triệu Hằng bị phơi bày trước công chúng.
Hào nhoáng, ưu tú chỉ là lớp vỏ.
Con người thật của anh ta chỉ là một gã “phượng hoàng nam” trèo cao không nổi, định vơ vét tài sản người khác, khi bị lật mặt thì xấu hổ hóa tức giận.
34
Những cư dân mạng từng bị lừa phẫn nộ không thôi, làn sóng dư luận bắt đầu phản công.
Chỉ trong thời gian ngắn, Triệu Hằng trở thành chuột chạy qua đường, bị bóc trần cả địa chỉ nhà và nơi làm việc.
Dù đơn vị anh ta không phải cơ quan nhà nước, nhưng cũng là doanh nghiệp có tiếng trong ngành.
Hành vi của anh ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Triệu Hằng bị sa thải.
Nghe tin đó, tâm trạng tôi vui không tả xiết.
Triệu Hằng vốn luôn tự cao, trong đó công việc này là thứ anh ta lấy làm kiêu hãnh nhất.
Giờ bị đuổi việc, đối với anh ta chắc chắn là đòn giáng mạnh.
Tôi ôm tâm lý hóng chuyện, tìm bạn trong ngành của Triệu Hằng hỏi thăm tình hình.
Bạn tôi nói bây giờ danh tiếng của Triệu Hằng đã thối rữa trong giới, nếu không chuyển nghề thì sau này khó mà kiếm được công việc tử tế.
35
Và sự thật đúng là như vậy.
Sau khi bị sa thải, Triệu Hằng định ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, đợi sóng gió qua đi.
Nhưng mẹ anh ta không đồng ý.
“Con ngồi ở nhà ăn không ngồi rồi thế này thì sống sao?
May mà dì Trương con rủ mẹ làm bán hàng online. Chỉ cần đầu tư năm vạn tiền hàng, sau này lời gấp mấy lần!”
Triệu Hằng không nhịn được nói:
“Mẹ, bây giờ con đang thất nghiệp, mẹ đừng làm bậy nữa.”
Mẹ anh ta không hài lòng.
“Mẹ đã nói với dì Trương các kiểu rồi, giờ quay xe thì còn mặt mũi nào?
Hơn nữa đây là cơ hội kiếm tiền. Con chẳng có tiền công ty bồi thường đó sao?
Mẹ đúng là nuôi con phí cả đời!”
Không còn cách nào khác, Triệu Hằng đành chuyển năm vạn sang.
Nhưng chưa kịp yên ổn, tối hôm đó, chị gái anh ta lại gọi điện đến vay tiền.
“Tiểu Tiểu năm sau vào lớp một rồi, chị nhờ quan hệ xin được một suất trường điểm.
Giờ cần thêm chút tiền bôi trơn, em chuyển cho chị năm vạn đi.”
36
Chị gái của Triệu Hằng bỏ học sớm để lấy chồng, điều kiện kinh tế vốn đã chẳng khá khẩm gì.
Giờ lại vừa sinh thêm đứa thứ ba, cuộc sống càng thêm hỗn loạn, rối như canh hẹ.
Cô ta thường xuyên than thở nghèo khổ với Triệu Hằng, mà Triệu Hằng — với tư cách là trụ cột duy nhất được xem là “có tiền đồ” trong nhà — cũng luôn cố gắng giúp đỡ.
Nhưng nay thời thế đã khác.
Triệu Hằng khó khăn mở miệng:
“Chị à, chị cũng biết dạo này em mới nghỉ việc, trong tay không còn bao nhiêu tiền…”
Đối phương lập tức nổi cáu.
“Tiểu Hằng, em không được quên cội nguồn! Ngày trước nếu không phải chị bỏ học đi làm để nuôi em ăn học, thì giờ em có được như hôm nay sao?