Phượng Hoàng Nam Cút Đi - Chương 4
Cháu em đi học là chuyện lớn, làm cậu thì không thể khoanh tay đứng nhìn!
Chị phải mất bao công sức mới xin được suất này đấy! Cùng lắm sau này chị trả em là được!”
Triệu Hằng thừa hiểu những lời đó chỉ là hứa suông — giống như bao khoản “mượn tạm” trước đây, chưa lần nào hoàn lại.
Nhưng anh ta vẫn chuyển khoản năm vạn.
Cứ thế, trước sau chưa đến một tháng, tiền bồi thường trong tay Triệu Hằng đã tiêu sạch.
Nhìn hóa đơn thẻ tín dụng, nghe điện thoại đòi nợ từ công ty bảo hiểm, cuối cùng anh ta cũng hoàn toàn suy sụp.
37
Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ — là Triệu Hằng.
Anh ta hoàn toàn thay đổi thái độ, chân thành xin lỗi, nói rằng đã nhận ra lỗi lầm của mình.
“Hiểu Vân, trước đây là anh ngu dại, không biết trân trọng. Em mới là người tốt nhất với anh trên đời này.
Em cho anh một cơ hội nữa đi, anh sẽ bù đắp cho em và con.
Em muốn cưới đúng không? Ngày mai mình đi đăng ký luôn! Em thích đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây? Anh đều nghe theo em!”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Triệu Hằng, anh tưởng mình là món bánh bao nóng hổi ai cũng tranh giành à?”
Triệu Hằng bắt đầu sốt ruột.
“Cho dù em không vì mình, thì cũng phải nghĩ cho con chứ!
Con bé còn nhỏ như vậy, không thể thiếu tình cha! Cũng không thể sống thiếu một gia đình trọn vẹn!”
Tôi cắt ngang lời anh ta:
“Tôi có thể tìm cho con bé một trăm ông bố kế, không phiền anh lo giùm.”
Ngay lập tức, Triệu Hằng lộ nguyên hình, gào lên giận dữ:
“Tô Hiểu Vân! Nếu cô dám để con gái tôi gọi thằng đàn ông khác là ‘ba’, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô!”
Tôi chẳng buồn nghe tiếp, dứt khoát đưa số đó vào danh sách chặn.
38
Ban đầu tôi cũng chẳng để tâm đến lời đe dọa của Triệu Hằng.
Nhưng vài hôm sau, cô giúp việc đi chợ trong nhà lại chủ động đến tìm tôi.
Cô ấy nói gần đây mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy có ai đó theo dõi phía sau.
“Tôi cũng không chắc có phải do tưởng tượng không… nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên báo cho cô biết một tiếng.”
Tôi lập tức cảm ơn cô ấy và chuyển riêng một khoản thưởng.
Xem ra Triệu Hằng còn liều lĩnh hơn tôi tưởng.
Cũng phải thôi — nợ ngập đầu, sự nghiệp tiêu tan, gần như không còn đường lui.
Trong hoàn cảnh đó, dụ dỗ tôi quay về là cách “đầu tư” khả dĩ nhất.
Tôi rất rõ: đối phó với loại người như Triệu Hằng, chỉ có thể đánh mạnh và dứt khoát mới khiến anh ta nhớ đời.
Nhưng còn chưa kịp lên kế hoạch phản kích, tôi đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
“Xin hỏi, cô có phải người thân của anh Triệu Hằng không? Làm phiền cô đến bệnh viện một chuyến.”
Tôi và Triệu Hằng đương nhiên không có quan hệ thân thích gì, nhưng vì tò mò, tôi vẫn đồng ý đi.
Huống chi có cảnh sát ở đó, tôi không tin anh ta dám làm chuyện gì quá đáng.
39
Khi tôi đến bệnh viện, Triệu Hằng đang nằm trên giường được bác sĩ điều trị.
Bác sĩ nói anh ta ngã từ trên tường xuống dẫn đến gãy xương chân, cần phải nằm giường tĩnh dưỡng một thời gian.
Đối diện với cảnh sát, Triệu Hằng nước mắt nước mũi đầm đìa.
Anh ta nói rằng mình đến thành phố A là để thăm con, nhưng tôi lại không cho anh ta gặp.
“Cô ấy lặng lẽ bế con bỏ đi, không cho chúng tôi nhìn mặt đứa bé.
Mẹ tôi nhớ cháu đến mức mắt sưng cả lên, sắp mù đến nơi rồi.
Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ con đến phát điên, mới nghĩ đến chuyện trèo tường nhìn một chút.”
Thế nhưng, một kẻ suốt ngày ngồi văn phòng như anh ta làm gì có năng lực thực hiện hành động nguy hiểm như thế.
Triệu Hằng vừa leo được nửa chừng thì trượt chân ngã từ trên tường xuống, bất tỉnh bên vệ đường.
Mãi đến sáng sớm, có công nhân vệ sinh quét đường phát hiện mới đưa anh ta vào viện.
40
Anh ta diễn rất nhập tâm, lời nói đầy xúc động, nhưng tôi chỉ biết lạnh lùng cười khẩy.
Anh ta có thể lừa được cảnh sát, chứ không thể lừa được tôi.
Nói là đến thăm con chỉ là cái cớ, thật ra là định bắt cóc con để ép tôi đưa tiền chuộc.
Dù hành vi của Triệu Hằng vi phạm pháp luật, nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng,
nên phía cảnh sát chỉ nhắc nhở và giáo dục, không đưa ra hình phạt cụ thể nào.
Cảnh sát vừa rời đi, Triệu Hằng liền lộ rõ bản mặt thật.
Anh ta ngang nhiên ra lệnh:
“Cô đi nộp tiền viện phí đi, rồi mua ít đồ dùng sinh hoạt. Tối nay ở lại chăm tôi.”
Tôi vốn đang ngùn ngụt lửa giận, nghe xong lời đó lại thấy buồn cười.
“Tôi không có kinh nghiệm chăm bệnh đâu, lỡ làm anh què hẳn thì phiền.
Thế này nhé, tôi thuê cho anh một người chăm sóc chuyên nghiệp.”
Triệu Hằng cau mày:
“Ừ, cũng được. Nhưng cô phải mang cơm đúng giờ đấy, tôi không ăn nổi mấy món trong viện đâu.”
41
Ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn mấy mẩu quảng cáo dán trên cột điện, lấy ngay số điện thoại của dịch vụ trung gian, gọi thẳng.
“Bên chị có thuê người chăm bệnh không? Tôi muốn thuê người rẻ nhất, đánh giá thấp nhất.”
Không lâu sau, người chăm bệnh đến — là một chị gái to cao, mặt mũi có phần dữ tợn.
Chị ta mở miệng chẳng khách sáo:
“Người liệt tôi không nhận. Đêm phải dậy thì cộng thêm một trăm. Đặt cọc năm trăm trước.”
Tôi chuyển ngay ba ngàn, dặn:
“Người nhà bệnh nhân không ở địa phương, phiền chị chăm sóc giúp tôi chu đáo một chút.”
Chị ta cầm tiền, thái độ vẫn chẳng tử tế hơn là bao.
Nhưng tôi lại rất hài lòng — đúng là hiệu quả tôi cần.
Quả nhiên, mới chỉ một ngày, Triệu Hằng đã chịu không nổi.
Nước uống thì nguội lạnh, ăn cơm hay đi vệ sinh đều chẳng thấy ai giúp,
đêm đến còn bị tiếng ngáy to đến mức không ngủ nổi.
Anh ta định liên lạc với tôi, nhưng tất cả các số đều bị tôi cho vào danh sách chặn.
Gọi về nhà thì bên kia đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Mẹ anh ta đầu tư kinh doanh cùng bạn, lỗ sạch tiền, khóc lóc bảo anh ta nghĩ cách xoay sở.
Chị gái anh ta thì nói đứa con trai nghịch phá, đốt pháo làm nổ một chiếc xe sang trong khu dân cư, cuống cuồng gọi anh ta hỏi phải làm sao.
Đúng lúc đó, tin nhắn điện thoại vang lên — là thông báo nhắc nợ đến kỳ thanh toán thẻ tín dụng.
Triệu Hằng tối sầm mắt, ngất xỉu tại chỗ.
42
Hai ngày sau, chị giúp việc gọi điện cho tôi, nói rằng Triệu Hằng đã tự ý rời viện.
Chị ấy la toáng lên:
“Là anh ta tự bỏ đi đấy nhé, không phải tại tôi chăm không tốt đâu! Tiền tôi không hoàn lại đâu!”
Tôi mỉm cười:
“Không sao, cứ coi như phí vất vả của chị.”
Để tránh Triệu Hằng tiếp tục gây rối, tôi còn đặc biệt nhờ người theo dõi tung tích của anh ta.
Nhưng sự thật chứng minh — giờ đây anh ta còn lo thân không xong, chẳng có thời gian mà dây dưa với tôi.
Anh ta vốn đã mang một đống nợ, giờ lại bị người nhà kéo xuống, tình hình tài chính rối bét đến không thể cứu vãn.
Bất đắc dĩ, Triệu Hằng phải mang nhà đi thế chấp, vay nặng lãi từ một tên đầu gấu địa phương.
Thế nhưng vay thì vay được, trả thì không nổi.
Tên đầu gấu cho người đánh gãy một chân của anh ta, còn tuyên bố:
“Thấy mặt mày lần nào là đập lần ấy.”
Triệu Hằng như chó cùng rứt giậu, dắt cả nhà trốn chạy trong đêm.
Từ đó, bặt vô âm tín.
43
Lần tiếp theo tôi gặp lại Triệu Hằng là sáu năm sau.
Khi đó, tôi đang dẫn con gái Tiểu Tiểu tham gia một trại hè.
Bọn trẻ con dưới sự hướng dẫn của giáo viên, vui vẻ tham quan bảo tàng.
Tại hiện trường có mấy nhân viên đang duy trì trật tự, tôi lập tức nhận ra một người trong số đó chính là Triệu Hằng.
Anh ta mặc đồng phục lao động, má hóp, râu ria lởm chởm, cả người gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, trông như biến thành một người hoàn toàn khác.
Triệu Hằng rõ ràng cũng nhận ra tôi, anh ta ngạc nhiên thốt lên:
“Tô Hiểu Vân?!”
Tôi lùi lại một bước, lạnh nhạt đáp:
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Triệu Hằng kích động hẳn lên:
“Cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Cô chính là Tô Hiểu Vân!”
Đúng lúc đó, Tiểu Tiểu nhảy chân sáo chạy tới.
Ánh mắt Triệu Hằng lập tức trở nên nóng rực.
“Đây là con gái chúng ta phải không? Lớn thế này rồi à!
Hiểu Vân, mình làm hòa đi! Để con có một gia đình trọn vẹn!
Sau này chúng ta sinh thêm một đứa con trai, rồi sống yên ổn cùng nhau!”
Giây phút ấy, tôi có cả vạn câu chửi muốn tuôn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Con gái tôi vẫn đang ở đây, tôi không thể để con rơi vào bất kỳ nguy hiểm nào.
44
Tiểu Tiểu tò mò nhìn tôi, hỏi:
“Mẹ ơi, chú này là ai thế?”
Triệu Hằng hấp tấp trả lời:
“Ba là ba của con!”
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:
“Xạo quá, chú không phải ba con!
Ba con vừa cao vừa đẹp trai, chú trông như ông già vậy.”
Triệu Hằng lập tức nổi đóa, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô dám cắm sừng tôi à?!”
Anh ta vẫn như xưa — nóng nảy, thô lỗ và hoang tưởng.
Tôi che chắn cho con gái lùi về sau, nhanh trí buột miệng:
“Triệu Hằng, Vương Đại Bảo vẫn chưa biết anh đang ở đây đúng không?
Anh có tin là tôi nói cho hắn biết không?”
Vương Đại Bảo — chính là tên đầu gấu cho vay nặng lãi năm nào.
Vừa nghe thấy cái tên đó, mặt Triệu Hằng lập tức biến sắc, hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm — biết mình đã đánh đúng vào điểm yếu.
Triệu Hằng vốn dĩ là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Bao nhiêu năm rồi, bản chất ấy vẫn chưa từng thay đổi.
45
Sau khi nguy cơ được giải trừ, tôi lập tức gọi điện đến bảo tàng để khiếu nại.
Người quản lý tức giận mắng như tát nước vào mặt:
“Anh còn dám quấy rối khách à?! Mấy buổi đào tạo trước khi nhận việc học để làm gì hả?
Thưởng tháng này của anh khỏi nghĩ!
Không muốn làm thì cút đi! Người cần việc thiếu gì!”
Triệu Hằng khúm núm cúi đầu, gập người xin lỗi, chẳng còn chút dáng vẻ huênh hoang ngày xưa.
Tôi cùng con gái đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn.
Tiểu Tiểu ngẩng gương mặt non nớt lên, hỏi một cách hồn nhiên:
“Đó là ba con thật à?”
Con gái tôi từ nhỏ đã rất thông minh.
So với việc để con tự mày mò rồi tổn thương, thà rằng ngay từ đầu tôi đã lựa chọn sự thành thật.
Từ khi con hiểu chuyện, tôi chưa bao giờ giấu giếm quá khứ.
Con biết rằng ba mẹ đã chia tay từ rất lâu.
Nhưng con chưa từng vì thế mà mặc cảm, bởi con nhận được thật nhiều yêu thương — đủ để con đối diện với tất cả bằng một trái tim kiên cường.
Tôi thở dài, nói nhỏ:
“Xin lỗi con, bảo bối… ngày trước mẹ nhìn người không được tốt lắm.”
Tiểu Tiểu gật gù:
“Không sao đâu mẹ, sau này mẹ sửa lại là được rồi!
Nhưng mà… con thật sự rất muốn có một ba đẹp trai cơ.
Mẹ ơi, cố lên nhé!
Con sẽ giúp mẹ chọn người thật kỹ!”
— Hết —