Quan Sơn Nguyệt - Chương 162
Liễu Tùng Lam không khỏi thở dài trong lòng.
Hôm qua mời nha đầu đó tới, nhưng phủ quận vương lại xảy ra chuyện. Nàng ấy gặp được người nhưng không thể bắt chuyện. Ban đầu nàng ấy còn tưởng chuyện của phủ quận vương hôm qua sẽ cản trở con bé trưng thu tài sản, nhưng không ngờ hôm nay nha đầu kia đã làm lớn hơn.
Đoán chừng hôm nay tất cả các đại thần nhận được công hàm thông báo đều đang ở nhà mài mực viết tràng giang đại hải về Bách Lý Tử Linh để tố cáo lên hoàng thượng. Làm sao thu dọn được tình hình hỗn độn này đây? Nghe xong, Liễu Tùng Lam đau đầu nhức óc, sau đó lại nghe nói bị mất dấu Mộc Tô Hòa nên nàng ấy đành phải qua đây ngăn tiểu tử này trước.
“Dạo này kinh thành không yên ổn, bên cạnh ngươi chỉ có một người, tốt nhất vẫn nên ít ra ngoài lại. Ngộ nhờ xảy ra chuyện, mặc dù ở dưới chân thiên tử nhưng người nào cũng có khả năng giẫm chết được ngươi đấy.”
Liễu Tùng Lam hơi nặng lời, rõ ràng có ý cảnh cáo.
“Liễu tỷ tỷ, nếu sợ ta liên lụy tỷ thì chúng ta có thể đi tìm nơi khác sống. Nhưng Liễu tỷ tỷ không cho ta ra ngoài là định nhốt ta lại sao? Hay Liễu tỷ tỷ cảm thấy chỉ cần ta ra ngoài thì sẽ gây phiền phức cho tỷ?”
“Ngươi…” Liễu Tùng Lam muốn chửi người, nhưng chắc chắn nha đầu Tử Linh kia sẽ không nỡ. Cuối cùng nàng ấy đành nuốt những lời mắng chửi đó xuống.
“Ngươi trông nom công tử nhà ngươi đi, đừng để hắn chạy lung tung. Muốn chết đúng không? Ngươi cho rằng ở đây không có ai nhận ra các ngươi sao?” Liễu Tùng Lam đi đến bên cạnh Hô Diên Huyên nói nhỏ, hàm răng nghiến chặt tưởng chừng sắp gãy.
Mặt Hô Diên Huyên hết xanh lại đỏ, gã không biết Liễu Tùng Lam đã biết thân phận của bọn họ hay chỉ đang lừa gã thôi. Nhưng gã vẫn đáp: “Ta biết rồi!” Dù sao thì Liễu Tùng Lam cũng nhắc nhở đúng.
Liễu Tùng Lam tức giận đi ra, lão Mục vội đánh xe ngựa đi tới: “Chưởng quỹ, tiểu công tử lại giận ngài sao?”
“Ngươi đi đưa thư cho ta, nhà nào muốn nhận đứa trẻ xui xẻo này thì nhận đi, ta không trông nổi nữa!”
Liễu Tùng Lam chửi mát rồi bỏ đi.
Hô Diên Huyên và Mộc Tô Hòa trở về phòng, vừa mới ngồi xuống thì Hô Diên Huyên nói: “Công tử, sợ rằng chưởng quỹ đã biết thân phận của chúng ta rồi.”
“Nàng ta lấy hàng ở phía Bắc quanh năm nên biết cũng không có gì kỳ lạ cả. Ta chỉ tò mò là sao nàng ta lại giúp chúng ta? Trước đây chưa từng quen biết nhau chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc qua lại. Lòng tốt và nhiệt tình của nàng ta quá kỳ lạ. Nhưng trông sự quan tâm và lo lắng của nàng ta lại không giống giả tạo chút nào. Ta đoán không ra!” Mộc Tô Hòa vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
“Có liên quan đến vị khách quý ngài gặp hôm nay không?”
“Có lẽ là không. Quan sát thêm đi…”
Hôm nay hắn cũng hơi mệt mỏi, vừa định nằm xuống đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hắn ra hiệu cho Hô Diên Huyên đi ra ngoài xem xét. Sau khi Hô Diên Huyên rời đi, Ất Tân nhảy cửa sổ tiến vào.
Ất Tân kể lại tình hình của Bách Lý Tử Linh trong hai ngày qua, Mộc Tô Hòa im lặng lắng nghe. Đến khi Ất Tân nói xong, căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, vậy mà hắn vẫn không phản ứng gì.
Hô Diên Huyên thầm thở dài, trong lòng nghĩ, sợ rằng lúc này không ngồi yên được nữa.
Ất Tân nhìn vẻ mặt hơi khó coi của hắn thì cũng hiểu nguyên nhân đại khái, bèn nói thêm: “Buổi tối thần sẽ đi gặp Thẩm Thanh.”
“Không cần, để ta tự đến đó.” Mộc Tô Hòa nói.
Tự đến sao?
Ất Tân và Hô Diên Huyên liếc nhau một cái, hiểu ý: Đến đập phá hay ngủ với Thẩm Thanh thế?
Nhưng không ai dám hỏi thẳng.
Chạng vạng tối, “lầu Nghi Tu” rực rỡ ánh đèn vô cùng náo nhiệt. Đây là ổ tiêu tiền của Nam Trần, cũng là tiên đô của dục giới, lạc quốc của thái bình.
Ngay khi bước vào lầu Nghi Tu, dù là thiếu niên quyền quý, tài tử mỹ lệ hay quan lại hiển hách thì cũng không tránh khỏi bị mê hoặc bởi những lời khen ngợi không ngừng.
Mỗi tiểu quan đều có phong thái nổi bật và điểm đặc biệt riêng. Người thì xinh đẹp diễm lệ, người thì trong sáng lạnh lùng, có người lại dịu dàng đáng yêu, cũng có người ngọc thụ lâm phong, nhưng ai nấy đều có tướng mạo vô vô cùng xuất sắc. E rằng trông khắp thành Thượng Đô cũng không tìm được ai đẹp hơn tiểu quan trong “lầu Nghi Tu”.
Mộc Tô Hòa mặc hoa phục ra dáng một thiếu niên tuấn tú tiêu sái. Động tác của hắn toát ra khí chất tao nhã khoan thai, tự cao tự đại và có vẻ hơi coi thường hoa thơm cỏ lạ.
Vì vậy có người đi đến bắt chuyện với hắn: Công tử mặc cẩm y lông chồn trông ôn nhu như ngọc, cao quý như tùng, quả là xinh đẹp nổi bật, trên thế gian này không có người thứ hai đâu!