Quan Sơn Nguyệt - Chương 163
Mộc Tô Hòa không hiểu những lời nho nhã, nhưng vẫn hiểu mấy chữ “xinh đẹp nổi bật” này, hóa ra nam nhân ăn mặc gọn gàng trước mặt đang trêu chọc hắn.
“Công tử, xin tự trọng!” Mộc Tô Hòa gỡ móng heo của hắn ta ra, đang định rời đi lại bị người đó kéo lại.
“Không biết họ tên công tử là gì, quý phủ ở đâu? Đã từng kết hôn chưa? Kẻ hèn này họ Vương, tên là…” Mộc Tô Hòa bị nam nhân này làm phiền, hắn đang nghĩ có nên lừa tên này ra ngoài, sau đó tìm một nơi vắng người đánh cho hắn ta một trận hay không thì một tiểu quan đi tới khoác tay kẻ họ Vương kia: “Công tử, để người ta tìm được rồi nhé, ngài đang định đi đâu thế?”
Mộc Tô Hòa cũng nhân cơ hội trốn thoát.
Trong nhã các của “Lầu Nghi Tu”, Mộc Tô Hòa cầm chén rượu nhìn Thẩm Thanh ở trước mặt, hắn ta mặc y phục trắng hơn cả tuyết, ngũ quan thanh tú. Mặc dù hơi lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được khí chất thư sinh trên người.
Thật đúng với câu nói: Người như ngươi mà không mặc đồ trắng thì trên đời này còn ai xứng nữa.
Giống như một vị thần tiên nào đó bước ra từ tiên cảnh, vô cùng thanh nhã.
Tay ôm đàn cổ, khuôn mặt mang nét ưu sầu như có như không, dường như chớp mắt một cái đã qua ngàn năm. Nam nhân nhìn còn thấy như thế nói gì đến nữ nhân.
Mộc Tô Hòa suýt bóp nát chén rượu.
Nàng từng nói gì mà tam môi lục sính đón hắn vào cửa chỉ vì sợ hắn tủi thân.
Bây giờ vừa quay lại Thượng Đô được một ngày đã chạy đến “lầu Nghi Tu” tìm Thẩm Thanh rồi. Nàng thật biết cách khiêu khích hắn mà!
Mộc Tô Hòa càng nghĩ càng mất tập trung nên quên cho Thẩm Thanh ngồi xuống.
Khi vừa vào cửa, nhìn thấy nam nhân trước mắt, Thẩm Thanh cũng hơi ngạc nhiên. Có rất nhiều khách ra vào “Lầu Nghi Tu” nhưng hắn ta chưa thấy ai đẹp như vậy. Không chỉ Mộc Tô Hòa đang đánh giá hắn ta mà hắn ta cũng đang đánh giá Mộc Tô Hòa.
“Thẩm Thanh đúng không? Ta nghe nói ngươi gảy đàn rất hay, thế thì đàn một khúc đi.” Mộc Tô Hòa uống rượu trong chén, cảm thấy hơi đắng.
Thẩm Thanh ngồi xuống đối diện, đầu ngón tay lướt nhẹ, tiếng đàn vô cùng êm tai khiến trái tim Mộc Tô Hòa run lên.
Người có ngoại hình đẹp, gảy đàn hay như vậy mà lại bán nghệ trong “Lầu Nghi Tu” thì thật đáng tiếc.
Một khúc đàn kết thúc, Mộc Tô Hòa đã uống khá nhiều rượu, hắn hỏi: “Ngươi đã từng đọc sách chưa?”
“Ta chỉ biết một vài chữ, cũng không coi là từng đọc sách.”
“Ừm, vậy ngươi viết hai chữ cho ta xem thử.”
Thẩm Thanh đứng dậy lấy bút và mực, thấy trong phòng không có giấy bèn viết vài câu lên bức tường trắng như tuyết: Bạch ngọc thùy gia lang, hồi xa độ Thiên Tân, khán hoa đông mạch thượng, kinh động Lạc Dương nhân.
*Dịch thơ: Chàng trai mặt đẹp tựa ngọc, quay xe trở về Thiên Tân, dừng xe ngắm hoa bên đường, kinh động bao người Lạc Dương.
Mộc Tô Hòa đọc những chữ này, phát hiện thế mà mình lại biết tất cả những chứ này. Nhưng khi ghép chúng lại với nhau, hắn lại không hiểu nghĩa lắm. Duy chỉ có câu “Bạch ngọc thùy gia lang”, hắn đọc kiểu gì cũng thấy là đang khen ngợi nam nhân xinh đẹp. Thêm cả ánh mắt của Thẩm Thanh khi nhìn hắn, hắn đã hiểu ra ngay.
Hắn có tâm tình bỏ tiền tìm tiểu quan nhưng lại bị tiểu quan này trêu chọc ngược lại.
Được lắm, thủ đoạn rất xuất sắc!
Nhớ đến tướng quân của mình, đây không phải hợp khẩu vị của nàng sao? Lúc đầu thích hắn cũng là vì hắn có ngoại hình đẹp mà.
Hắn đã sử dụng hết vốn liếng của mình để trèo lên giường của tướng quân tận mấy lần nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ ngủ như bình thường. Cuối cùng nàng lại cho phép tiểu quan trước mặt… Mộc Tô Hòa sắp không thề kiềm nén cơn giận của mình.
Hắn túm cằm Thẩm Thanh: “Nàng ấy nói thích ngươi chưa?”
“Nàng ấy là ai?” Thẩm Thanh sửng sốt.
Với tâm trạng bây giờ, hắn chỉ muốn bóp chết tên tiểu tử da mịn thịt mềm này để giải tỏa mối hận trong lòng. Liệu tướng quân của hắn có vừa ý tiểu tử này thật không?
“Ta hỏi ngươi, vị nữ tướng quân tới đêm qua có ngủ với ngươi không?”
Thẩm Thanh suýt nữa vui mừng.
Một thiếu niên xinh đẹp như ngọc, mặc hoa phục sang trọng, vừa nhìn đã biết là quý nhân. Nhưng sao vừa mở miệng đã nói những lời thô tục khó nghe thế.
“Công tử đang nói đến tướng quân Bách Lý sao?”
Mộc Tô Hòa vừa nghe thấy “tướng quân Bách Lý”, hai tay bỗng siết chặt, Thẩm Thanh cau mày lại nom rất đau đớn.
“Nghĩ kĩ rồi hẵng nói, không được phép lừa dối dù chỉ một chữ, nếu không ta sẽ khiến ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”