NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 164

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 164
Prev
Next

Lời đe dọa của Mộc Tô Hòa khiến người ta ớn lạnh, Thẩm Thanh nhìn thẳng vào mắt đối phương, biết đối phương không chỉ đe dọa suông. Chỉ là không biết vị quý nhân trước mặt là công tử nhà nào và có quan hệ gì với tướng quân Bách Lý.
“Công tử hiểu lầm rồi. Đêm qua tướng quân tới đây chỉ uống một ấm trà và nghe ta đàn mấy khúc, sau đó rời đi luôn, chưa từng nói một câu nào cả.” Thẩm Thanh nói.
“Thật không?”
“Thẩm Thanh không dám lừa công tử.”
Lúc này Mộc Tô Hòa mới buông tay ra, Thẩm Thanh ho hai tiếng.
Cùng lúc đó, hắn lấy một đồng tiền vàng từ ngực áo ra đặt lên bàn. Thẩm Thanh là người thông minh, nhìn thấy đồng tiền vàng thì biết đó là phí bịt miệng. Hắn ta nhận đồng tiền vàng, nói: “Thẩm Thanh tạ ơn công tử. Thẩm Thanh nhất định sẽ không nói chuyện ngày hôm nay với bất kì ai.”
Mộc Tô Hòa uống cạn chén rượu cuối cùng, sau đó bóp nát chiếc chén rỗng, ngón tay hắn bỗng chốc chảy máu.
Ra khỏi “lầu Nghi Tu”, lòng bàn tay của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Ất Tân đi theo trong bóng tối: “Đêm qua tướng quân chỉ đến uống một ấm trà thôi!”
Mộc Tô Hòa dừng lại, nắm chặt cổ áo của hắn ta: “Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm?”
“Người cũng không hỏi mà.” Ất Tân trả lời như lẽ đương nhiên.
“Ngươi…” Mộc Tô Hòa kéo Ất Tân vào sâu trong hẻm, một tay đỡ cằm của Ất Tân cao hơn hắn nửa cái đầu, tuy động tác này hơi khó khăn nhưng hắn vẫn phải có khí thế: “Có phải ngươi cho rằng chúng ta lớn lên cùng nhau thì ta sẽ không dám chặt ngươi ra không?”
“Người dám. Mộc Tô Hòa, trước giờ người vẫn luôn làm việc thành thạo, cho dù bị Tiêu Tông Nguyên bắt, người vẫn có thể bình tĩnh ứng đối, âm thầm giải quyết. Sao tướng quân Bách Lý lại có thể khiến người rối loạn như vậy? Người thích nàng ta cũng được, nhưng nàng ta là tướng quân của Nam Trần, sẽ không đi cùng người đâu. Cho dù nàng ta muốn đi theo người thật, nàng ta cũng không thể vứt bỏ nhà họ Bách Lý ở sau lưng mình.” Ất Tân thành thật khuyên nhủ.
“Chẳng lẽ ông không biết à? Mà phải để ngươi nhắc nhở.” Mộc Tô Hòa nhỏ giọng chửi.
“Nếu đã biết rồi, vậy đêm nay…” Ất Tân hiếm khi nói nhiều lời như vậy, chỉ là cách cư xử ban nãy của Mộc Tô Hòa quá khác thường nên hắn ta vô cùng lo lắng: “Vừa rồi thần đi dạo quanh “lầu Nghi Tu” có nghe thấy một vài mệnh quan triều đình nói chuyện phiếm.”
Lúc này Mộc Tô Hòa mới buông tay hắn ta ra, nói nhỏ: “Nói đi!”
“Người cũng biết chuyện tướng quân Bách Lý làm hôm nay rồi đấy. Mấy người đó đang bàn bạc tố cáo tướng quân Bách Lý.”
“Ta đã dự liệu được chuyện này. Nếu nàng ấy dám làm thế thì chắc hẳn đã có cách đối phó rồi.” Mộc Tô Hòa thở hắt ra trong màn đêm.
“Nhưng chỉ sợ không dễ giải quyết nội dung tố cáo của bọn chúng thôi.”
Mộc Tô Hòa quay người không nói gì, Ất Tân nói tiếp: “Theo một vị quan viên trong đó nói, lúc tướng quân tiêu diệt bọn cướp ở phía Nam vào mấy năm trước đã thu được rất nhiều vàng bạc châu báu từ hang ổ của bọn chúng, phần kê biên tài sản này không được báo cáo lên triều đình mà bị tướng quân chiếm làm của riêng. Không những thế, có người còn nói tướng quân không chỉ kê biên tài sản của bọn cướp mà còn trấn lột những phú thương ở địa phương, các phú thương đó e sợ tướng quân nên vẫn không dám tố giác. Đây mới chỉ là chuyện tiêu diệt bọn cướp trước kia thôi. Mấy năm gần đây ở cửa Bắc Lâu, tướng quân cũng ngầm cho phép thương nhân buôn lậu, hơn nữa còn điều động quân đội triều đình hộ tống cho bọn họ, kiếm lời không ít bạc…”
Nghe thế, Mộc Tô Hòa nhớ lại quãng thời gian sau khi được cứu ở cửa Bắc Lâu. Lúc đó Bách Lý Tử Linh đã nói với hắn rằng, nàng cứu hắn chỉ vì muốn đổi hắn lấy tiền. Hắn vẫn luôn tin lời đó là thật. Có lẽ Bách Lý Tử Linh cũng từng làm chuyện tương tự. Cho nên tất cả những chuyện Ất Tân vừa nói chưa chắc là giả dối.
Hai người đang nói chuyện trong hẻm thì Hô Diên Huyên tìm đến.
“Công tử không nên ở đây lâu… Tay ngài bị sao vậy?” Mộc Tô Hòa còn chưa kịp phản ứng, Hô Diên Huyên đã kéo một góc áo trong xuống rồi băng bó cho Mộc Tô Hòa.
Ất Tân đứng bên cạnh nhìn, nói về lòng trung thành thì lòng trung thành của Hô Diên Huyên chắc chắn được nhật nguyệt chứng giám.
“Bây giờ tướng quân đang ở đâu?” Mộc Tô Hòa hỏi.
“Có lẽ đã về phủ.” Ất Tân đáp một câu.
“Hôm nay đã gây ra chuyện lớn như thế, theo tính cách của nàng ấy, trước khi đi ngủ cũng phải đến lãnh địa của mình đi dạo một vòng mới yên tâm được. Bộ Hộ phân cho nàng ấy ở viện nào?”
“Gần cổng hoàng cung. Nhưng mà…” Ất Tân còn định nói gì nữa nhưng Mộc Tô Hòa đã quay người bỏ đi.
Ất Tân không khỏi thở dài, sau đó vỗ vỗ vai Hô Diên Huyên: “Tướng quân Hô Diên, ngươi lo lắng rất đúng.”
Mộc Tô Hòa nhân lúc đêm tối đi đến viện mà bộ Hộ phân cho Bách Lý Tử Linh, đúng như hắn dự đoán, bên trong vẫn sáng đèn, tướng quân của hắn còn ở đó.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 164"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com