Quan Sơn Nguyệt - Chương 165
Bách Lý Tử Linh nhìn từng công hàm thông báo ở trên bàn, tất cả đều đã được xác nhận, trong đó có không ít lời mắng chửi được viết ở mặt sau công hàm. Đương nhiên lời mắng chửi rất văn minh, dường như có ý bắt nạt bởi Bách Lý Tử Linh đọc không hiểu.
“Tướng quân, tiếp theo phải làm thế nào?” Ngô An Quốc thấy Bách Lý Tử Linh cứ nhìn chằm chằm những công hàm không nói lời nào, bèn hỏi một câu.
“Phải làm thế nào ư? Hai vị đại nhân có cao kiến gì không?”
Thì ra ngươi gây ra chuyện lớn như vậy mà lại không có bất kì biện pháp gì? Ngô An Quốc lẩm bẩm ở trong lòng, liếc nhìn Tang Cát đứng bên cạnh.
“Tử Uyên, ngươi nói xem.”
Bách Lý Tử Linh bắt đầu điểm tên, Tang Cát ngẩng đầu nhìn lướt qua từng công hàm, sau đó y cầm bừa một cái lên nói: “Nếu thần là tướng quân, thần sẽ chọn ra tay với người nợ nhiều nhất. Giết gà dọa khỉ!”
Ngô An Quốc lấy công hàm trong tay Tang Cát ra, trên đó viết rõ dòng chữ “Quận vương Phù Phong, Triệu Hoài”.
“Tướng quân, đúng là quận vương gia nợ nhiều nhất, tổng cộng sáu vạn lượng. Nếu ngài khai đao với ngài ấy trước, e rằng sẽ có người nói ngài lấy việc công trả thù tư. Dù sao hôm qua hai người vừa cãi nhau xong, người dân ở Thượng Đô biết cả đấy.”
Lời nói của Ngô An Quốc có vẻ là ý tốt nhưng thật ra đang cố ý làm Bách Lý Tử Linh khó xử. Tang Cát đã chọn được người, nếu Bách Lý Tử Linh không ra tay với người nợ nhiều tiền nhất trước thì những người nợ ít hơn sẽ không muốn trả, dù sao cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng nếu Bách Lý Tử Linh ra tay với Triệu Hoài, chắc chắn sẽ có người nói nàng là tư thù. Ngô An Quốc nhìn Tang Cát suy nghĩ sâu xa, đây là mưu kế của thượng thư Tang hay của chính Tang Cát đây.
“Đại nhân Ngô nói đúng.” Bách Lý Tử Linh cầm công hàm nhìn thoáng qua, tựa như đồng tình với ý kiến của Ngô An Quốc.
Triệu Hoài khuyên nàng tự mình ra tay, bởi vì phải thu hồi toàn bộ tiền nợ của bộ Hộ về, nếu người nợ nhiều nhất không trả thì khó mà đòi được những người khác.
“Ý của tướng quân là?” Ngô An Quốc hỏi lại.
“Vậy thì cứ giết gà dọa khỉ đi!”
Giết gà dọa khỉ ư?
Nói thì dễ, đến lúc gặp phải chuyện tồi tệ thì ngươi không dám nói câu đó nữa đâu. Ngô An Quốc nghĩ thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nịnh Bách Lý Tử Linh sáng suốt.
“Ngài muốn giết gà dọa khỉ thật sao?” Tang Cát hơi lo lắng hỏi.
“Tử Uyên, chúng ta là người cầm quân đánh giặc, không thể chọn quả hồng mềm mà bóp được, vì như vậy sẽ không có cảm giác thành tựu. Đương nhiên phải chọn những khúc xương cứng nhất mà gặm rồi, vậy mới uy phong chứ lỵ.”
Uy phong?
Tang Cát thở dài. Kinh thành này là một đầm lầy, dù anh hùng có lợi hại đến đâu thì khi vào cũng bị vẩy bẩn, đâu còn cái gì gọi là uy phong nữa. Tuy kế giết gà dọa khỉ hay nhưng khó thực hiện. Quận vương Phù Phong là kẻ khó chơi, không thể dẫn quân đến cướp nhà hắn ta được. Vậy phải giết gà dọa khỉ thế nào đây, đâu thể bắt hắn ta vào đại lao.
“Tướng quân…” Tang Cát còn muốn nói thêm gì đó lại bị Bách Lý Tử Linh cắt ngang: “Hôm nay cứ thế thôi, hẹn hai vị đại nhân sáng sớm ngày mai. Thế này đi, ngày mai ta sẽ mời mọi người ăn điểm tâm ở Thuận Hòa Cư, bữa sáng ở đó rất ngon, xem như là bù cho sự vất vả của hai vị đại nhân hôm nay.”
Ra khỏi viện, Tang Cát kéo Bách Lý Tử Linh đang định rời đi: “Tướng quân, ngài thật sự muốn ra tay với quận vương gia sao?”
“Ồ, xem này, ngươi có quan hệ tốt với quận vương gia à?”
“Cũng không thể coi là tốt được. Chuyện công chúa Lan Dương hòa thân đã khiến quận vương gia rất tức giận, nếu ngài muốn ra tay với hắn ta thì e rằng hắn ta sẽ không để yên đâu. Hắn ta mà gây rối thì chẳng từ bất cứ chuyện vô lại nào cả, ngài cũng thấy chuyện ở trên triều ngày hôm đó rồi đấy. Nếu hắn ta giở trò vu vạ, chỉ sợ hoàng thượng cũng không khiển trách hắn ta nặng nề quá mức. Vì chuyện Lan Dương hòa thân, hoàng thượng đối xử với hắn ta hơi…”
“Lão nhị, vậy thì ngươi xấu thật đó nha, biết đây là hố lửa mà vẫn bảo ta nhảy xuống. Ngươi nói thật đi, có phải ngươi mang hận chuyện tối qua ta kề kiếm vào cổ ngươi không? Đừng hẹp hòi thế chứ, ngươi biết lâu rồi ta không về kinh, không biết nhiều về tình hình ở đây nên mới đào hố lửa trả lại ta. Lão nhị, nếu như ta chết, ngươi cũng phải chôn cùng đấy.” Bách Lý Tử Linh giả vờ tức giận.
“Tướng quân, thần đưa lời khuyên, nhưng ý của thần là nếu thần là tướng quân thì sẽ làm như vậy. Nhưng thần đâu phải tướng quân, hơn nữa…”
“Thôi, ta đã nói giết gà dọa khỉ rồi. Đường đường là một tướng quân, quân lệnh cao như núi, ta không thể thay đổi xoành xoạch được. Dù là xương cứng hay thịt mềm, phải cho vào nồi mới có thể ăn được. Ta đó, toàn tin nhầm người!” Bách Lý Tử Linh lắc đầu định rời đi lại bị Tang Cát đuổi kịp.
“Ngươi đừng đi theo ta, để khỏi đào thêm cái hố nào cho ta nữa. Trời tối đường khó đi, lão nhị, ngươi phải mở to hai mắt ra đấy.”
Tang Cát cảm thấy trong lời nói của nàng có ẩn ý nên không đuổi theo nữa. Ở cùng với Bách Lý Tử Linh tại cửa Bắc Lâu hai năm nên bọn họ vẫn ngầm hiểu đôi chút. Y vô thức quay đầu nhìn xung quanh, cảm giác như có ai đó luôn thầm quan sát hai người bọn họ.