Quan Sơn Nguyệt - Chương 166
Là ai?
Bách Lý Tử Linh vừa ra khỏi cửa viện đã phát hiện có người đang theo dõi mình ở gần đó. Mặc dù người đó ẩn mình trong bóng tối rất kỹ, nhưng khứu giác bẩm sinh của nàng có thể cảm nhận được sự khác lạ và nguy hiểm ở xung quanh.
Nàng bước đi trong bóng tối đã được một lúc mà người phía sau vẫn chưa chịu dừng lại. Nàng cũng không dừng bước, muốn xem xem rốt cuộc người này là ai? Lúc đầu nàng nghĩ có thể là Ất Tân, nhưng sau đó nàng phát hiện bước đi của người này không nhanh nhẹn như Ất Tân, điều đó cho thấy nền tảng công phu của người đó không tốt bằng Ất Tân.
Ngoài Ất Tân ra, lúc này có rất nhiều người chầu chực ở quanh đây, hoặc theo dõi hoặc hạ độc thủ với nàng.
Hôm nay nàng đã cho binh lính của đại doanh phía Tây đập phá cổng phủ của mấy vị đại nhân, vốn đã kết thù nên có người để mắt đến nàng cũng là chuyện bình thường.
Đang lúc nàng suy nghĩ thì một bóng người chợt đánh tới, nàng bỗng nhiên xoay người nắm lấy áo của người kia, giao đấu hai cái rồi kéo người vào chỗ tối.
“Ba năm không gặp, thân thủ của tướng quân càng ngày càng tiến bộ.” Người bị Bách Lý Tử Linh ép lên vách tường chính là lão Mục, lúc này gã ta đang cười ngây ngô.
“Bây giờ chưởng quỹ nhà ngươi đã học được cách đánh lén người khác rồi sao?” Lúc này Bách Lý Tử Linh mới buông gã ta ra.
Lão Mục quay người, thi lễ với Bách Lý Tử Linh: “Tướng quân đừng trách tội, chưởng quỹ của chúng ta thương tướng quân còn không hết, sao có thể đánh lén tướng quân được chứ? Là thế này, chưởng quỹ bảo ta mang thư đến cho ngài, nói ai muốn nhận đứa trẻ không may này về thì nhận đi.”
Bách Lý Tử Linh nhận thư, nghe lời này thấy hơi khó hiểu.
“Tướng quân, ta đi trước đây.”
Lão Mục nhanh chóng chuồn đi, Bách Lý Tử Linh đứng trong bóng tối biết rõ người đi theo nàng vừa rồi không phải là lão Mục.
Với thân thủ của lão Mục, gã ta sẽ không lộ sơ hở để nàng phát hiện ra sớm vậy.
Rốt cuộc là ai đây?
Bách Lý Tử Linh nhét lá thư vào trong ngực, nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không có ai cả.
Nàng thở dài, ngay khi nàng bước ra khỏi chỗ tối liền có người nào đó đánh úp đến. Trên người kẻ này có mùi máu tươi, Bách Lý Tử Linh không phân biệt được nguyên nhân do hắn vừa giết người hay hắn đang bị thương nữa. Nhưng nàng có thể nhận ra cách thức tấn công của người này rất quen thuộc, một chiếc đai lưng tiêu sái tự nhiên, cực kỳ giống sói con của nàng.
Tuy che mặt, hai ngươi cũng ở trong bóng tối nên không nhìn rõ nhau, nhưng trên người người này thoang thoảng mùi thuốc, đó là mùi thuốc trung y mà nàng quen thuộc, khóe miệng nàng nở một nụ cười.
Hai người một tới hai đi giao phong tới mấy lần, người kia không địch lại, đai lưng cuốn lấy hai tay, sau đó cả người bị đẩy vào tường.
“Muốn tạo bất ngờ cho ta sao?” Bách Lý Tử Linh ghé vào bên tai hắn hỏi.
“Bất ngờ cái rắm!” Mộc Tô Hòa mắng thầm.
“Vậy ngươi vừa làm gì đây?” Bách Lý Tử Linh cười nói.
“Làm cái gì ư? Bắt gian!” Mộc Tô Hòa giãy dụa mấy lần, tay Bách Lý Tử Linh càng siết chặt hơn.
“Bắt gian? Ta chiều ngươi đến vô pháp vô thiên rồi. Bắt gian cái gì? Ngoài ngươi ra, ông đây còn cho ai leo lên giường nữa sao?”
“Nàng không để người khác bò lên giường mình mà đến “lầu Nghi Tu” tìm tiểu quan đó là có ý gì? Tướng quân không hài lòng vì ta sao? Hay là tướng quân cảm thấy ta xuống sắc nên không thích ta nữa?” Lúc này Mộc Tô Hòa giống như một đứa trẻ giận dỗi, tuy bị dồn vào góc tường nhưng trông hắn vừa tức giận vừa buồn bực lại trông như một người sa cơ thất thế đang ăn vạ vậy.
“Xuống sắc nên không thích nữa ư?” Bách Lý Tử Linh mỉm cười, sau đó buông tay hắn ra: “Ai dạy tiếng Hán cho ngươi vậy? Sao có thể dạy một đứa trẻ không đến nơi đến chốn thế này chứ?”
Mộc Tô Hòa quay người lại, cởi đai lưng quấn quanh cổ tay ra rồi ném vào Bách Lý Tử Linh.
Bách Lý Tử Linh biết mình làm hắn đau, đang định bước tới dỗ dành chợt ngửi thấy mùi máu, vội vàng kéo tay Mộc Tô Hoà hỏi: “Bị thương ở đâu rồi?”
Tay nàng chạm vào dải vải quấn quanh lòng bàn tay, bấy giờ mới nhận ra thứ nàng chạm vào lúc trước không phải đai lưng mà là vết thương trên tay hắn.
“Ai làm? Ông đây chặt hắn ra!”
Bách Lý Tử Linh nâng tay Mộc Tô Hòa trong lòng bàn tay, cực kỳ đau lòng.
“Tên Thẩm Thanh kia tốt đến thế sao?” Mộc Tô Hòa đột nhiên hỏi.