Quan Sơn Nguyệt - Chương 167
“Hả?” Bách Lý Tử Linh ngẩng đầu, nàng phải trả lời thế nào đây?
“Chuyện này là như vậy… chính là Thẩm Thanh đó… nghe nói rất biết chơi…”
“Rất biết chơi? Ý tướng quân là ta không được sao?”
“Không phải, ta không hề nói ngươi không được.” Bách Lý Tử Linh nắm chặt tay hắn đến khi cảm thấy tay mình dinh dính, sau đó phát hiện hắn bị chảy máu, nàng vội vàng buông ra: “Để ta xem thử, ngươi đừng cử động.”
Trong bóng tối, nàng không thấy rõ vết thương trên lòng bàn tay lắm, chỉ có thể nhìn thấy một khối đen kịt. Bách Lý Tử Linh vén áo bào lên, xé một mảnh áo trong, quấn quanh lòng bàn tay.
“Ất Tân đâu? Người của ngươi đâu? Bọn họ chết hết rồi sao? Thế mà lại để ngươi bị thương như vậy?” Sau khi băng bó xong, Bách Lý Tử Linh mới hỏi.
“Vậy tướng quân thích Thẩm Thanh rất biết chơi kia à?” Mộc Tô Hòa lại hỏi.
Này, sao còn chưa bỏ qua vấn đề này nữa.
“Sói con, ngươi nghe ta nói. Ta chỉ tò mò thôi. Nghe nói lão nhị vừa về Thượng Đô đã đến “lầu Nghi Tu” tìm Thẩm Thanh, còn ở trong đó rất lâu mới ra ngoài, ta chỉ muốn nhìn xem hắn ta đẹp đến mức nào thôi. Lão nhị ở cửa Bắc Lâu hai năm, ta chưa từng nghe nói y thích nam sắc, đúng vậy, ta chỉ xem xem rốt cuộc Thẩm Thanh này tròn méo ra sao mà lại có thể…”
“Tướng quân thấy Thẩm Thanh đẹp không?” Mộc Tô Hòa hỏi lại.
“Đẹp.” Nghe Bách Lý Tử Linh nói vậy, Mộc Tô Hòa lập tức rút tay ra, nàng vội nắm lấy: “Đẹp thì đẹp, nhưng ánh mắt như chứa dao, lông mày sắc bén khiến ta cảm thấy hơi u ám tiêu điều.”
Nửa đêm, Bách Lý Tử Linh trở về phủ. Dưới ánh nến là mặt đá ấm áp trơn bóng như ngọc. Nàng vốn định trả lại mặt đá đó cho Mộc Tô Hòa, nhưng tên nhóc này nhất quyết không chịu nhận.
Bách Lý Tử Linh vừa ngắm nhìn mặt đá, vừa suy ngẫm về lời nói của Mộc Tô Hòa.
“Tướng quân, ta không có gì quý giá, bèn lấy món đồ này làm của hồi môn, được không?”
Khi sói con nói lời này, khuôn mặt nhỏ dưới ánh sáng lờ mờ bỗng đỏ bừng lên, vừa chạm nhẹ vào đã cảm thấy bỏng tay.
Của hồi môn ư?
Bách Lý Tử Linh chỉ nghĩ đến từ này thôi, trong lòng đã vui như nở hoa rồi.
Đêm nay khó mà ngủ được, sói con của nàng thật đáng yêu. Nếu như không phải đang ở kinh thành và bị quá nhiều người chú ý, nàng đã dẫn hắn về phủ ra mắt mẫu thân rồi.
Cho dù là nhi tử của Lang Vương hay là một tên nhóc bình thường, Bách Lý Tử Linh cũng chỉ thích hắn mà thôi.
Nghĩ đến bàn tay của hắn, Bách Lý Tử Linh lại thở dài thườn thượt. Nhóc con đó mà ghen lên thì rất ghê gớm, chỉ uống một ấm trà ở chỗ Thẩm Thanh mà đã tức giận đến mức tự làm tay mình thành ra như vậy, nàng phải dỗ dành mãi mới nguôi được. Mà sói con ghen cũng đáng yêu vô cùng, nàng thật sự rất thích.
Bách Lý Tử Linh hơi phấn khích, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không vui vẻ như vậy.
Qua nửa đêm, lúc cởi áo choàng chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nàng thấy lá thư rơi từ trong áo ra. Sao nàng lại quên mất chuyện này chứ, Bách Lý Tử Linh thở dài.
Trong thư, Liễu Tùng Lam nhắc đến hai vấn đề.
Thứ nhất, sau khi Lý Thiên trở về kinh yết kiến hoàng thượng đã vô tình nhắc đến trận chiến ở Mai Dương Cốc khiến Hoàng thượng nổi giận. Thứ hai, chuyện năm năm trước, nhị ca vẫn còn giấu giếm gì đó.
Cuối thư còn nhắc một câu: “Nhân sâm trăm năm tuổi của muội ở biệt viện của ta, tự mình mang về.”
Đọc xong thư, Bách Lý Tử Linh càng không ngủ được.
Trận chiến ở Mai Dương Cốc có uẩn khúc, đó là điều chắc chắn. Trước đây nàng cũng từng nghi ngờ, có lẽ nhị ca không kể hết mọi chuyện về trận chiến đó cho nàng biết, nhưng trận chiến đó đã khiến phụ thân và đại ca nàng tử trận, nhị ca có lý do gì mà không nói rõ ràng với nàng? Bách Lý Tử Linh không nghĩ ra.
Chẳng lẽ là vì nhị tẩu? Có liên quan đến Lý Thiên thật ư?
Bách Lý Tử Linh không dám nghĩ tiếp.
Nói về nhân sâm trăm năm tuổi, ngoài sói con của nàng ra thì không còn ai khác. Lúc nãy chia tay, Mộc Tô Hòa không nói hắn ở đâu, nàng cũng không hỏi. Chính là sợ nhịn không được sẽ đi tìm rồi gây phiền toái cho hắn. Giờ biết được hắn đang ở biệt viện của Liễu Tùng Lam, nàng cũng hiểu được lời nói của lão Mục.
Sáng sớm hôm sau, Bách Lý Tử Linh vừa chuẩn bị ra ngoài thì có người trong cung đến truyền nàng vào cung. Nàng đã đoán trước được điều này nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Trong phòng ngự thư, hoàng đế chỉ vào đống tấu chương trên bàn và nói: “Ái khanh à, mới chỉ qua một đêm thôi, ngươi xem kìa, đây đều là tấu chương tố cáo ngươi đó.”
“Thưa hoàng thượng, có người tố cáo thần là điều rất bình thường mà. Không có ai tố cáo mới là chuyện lạ.” Bách Lý Tử Linh quỳ gối trên sàn, không cho là đúng nói: “Hôm qua thần sai người của đại doanh phía Tây đến phủ đám quyền quý đập phá, trong lòng họ bực bội cũng là điều dễ hiểu. Vi thần trung thành với hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ là được, thần không quan tâm họ có vui hay không.”